Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao - Chương 8: Malatang

*Malatang có thể cho là tiền thân của lẩu cay Tứ Xuyên, cũng có thể nói là phiên bản đơn giản hoá của lẩu. Sự khác biệt là, thịt và rau đều xâu qua cây xuyên tre, khi ăn ta lấy nhiều thịt và rau xâu qua cây xuyên tre bỏ vào trong nước dùng đỏ lật qua lật lại, cách ăn chánh tông chính xác không phải là ăn từng xâu từng xâu, mà là từng nắm từng vốc, dùng đũa vuốt từng cái một, rau đã rớt lộn xộn trong cái đĩa dầu mè, sau đó tọng vào bụng. (nguồn: Wikipedia)



Nhiều năm như vậy Lâm Tây chưa từng tìm được một người không thích ăn cà chua giống mình, mỗi lần trên bàn cơm xuất hiện cà chua xào trứng cô đều sẽ bị mẹ chỉ vào mũi mắng kén ăn, còn bị ba chỉ vào mũi nói chỉ biết chọn trứng gà ăn không biết chừa cho người lớn một chút. Những lúc đó Lâm Tây thật muốn nhảy dựng lên hô to: Vậy các người đừng có làm món này nữa!

Lâm Tây tiếp tục hỏi: “Vậy anh còn không thích ăn món gì nữa?”

Trần Kiều nói: “Nhiều lắm.”

“……?”

Trần Kiều mặt không biểu tình kể ra một đống đồ ăn: “Cà tím, đậu đũa, nấm hương, rau cần, hành tây, ớt xanh, đậu hủ, bông cải, khổ qua, hành gừng tỏi……”

Lâm Tây nghĩ, cuối cùng cũng biết vì sao lượng ăn của Trần Kiều không nhiều. Thế gian lớn như vậy mà những món thông thường đều bị anh ghét bỏ hết rồi!

Thật kén chọn!

Lâm Tây nói: “Vậy anh lớn lên cũng thật không dễ dàng.”

Trần Kiều nhàn nhạt nói: “Đúng là không dễ dàng.” Dừng một chút, lại nói “Cô cũng không cần nấu cơm cho tôi, cấp ba không phải đều nắm chặt thời gian học tập sao? Cô muốn ăn gì thì nói với tôi, ngày mai tôi gọi cơm hộp.”

“Tôi….” Lâm Tây còn muốn nói thêm, bị Trần Kiều cắt ngang.

“Quan trọng nhất chính là, nhà tôi không có không gian để cô nấu ăn, phòng bếp kể từ ngày tôi thuê đến nay chưa từng mở qua, nói không chừng bây giờ bên trong chỉ có mấy con nhện đang dệt võng, con kiến đang chuyển nhà, con chuột đang đào hang.”

“……”

Lâm Tây giật giật khóe miệng, lại nói: “Vậy tiền cơm tôi…”

Trần Kiều lại ngắt lời: “Tiền không cần, cô cũng ăn không nhiều, thi đại học xong rồi nói sau.”

Lâm Tây ừ một tiếng đồng ý.

Trần Kiều dẫn Lâm Tây vào phòng học, bố trí căn phòng này cũng giống phòng của cô, một giường, một bộ bàn ghế, trên giường thậm chí còn không có khăn trải giường. Lâm Tây trộm nghĩ, căn phòng này có thể hay không cũng có chuột đào hang?

Trần Kiều thay Lâm Tây bật đèn, nói: “Ngồi ở đây đi.”

Lâm Tây lấy sách vở ra, nói với Trần Kiều: “Tôi ở đây đến khoảng mười giờ, sẽ không quấy rầy đến anh chứ?”

Trần Kiều nói: “Không sao, tôi buổi sáng ngủ, buổi chiều dậy.”

Lâm Tây: “… Vậy lần trước cuối tuần….”

“Đó là đi vẽ tranh, tình huống đặc biệt.” Nói, Trần Kiều tò mò cầm lấy bài thi tiếng Anh của Lâm Tây: “Tôi có thể nhìn xem không?”

“Được, anh xem đi.”

Trần Kiều cầm lấy bài thi tiếng Anh, lông mày run rẩy nhìn hai giây, lại cười khổ bỏ bài thi xuống.

Trần Kiều vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đều không biết.”

Lâm Tây thử hỏi: “Anh bao lớn rồi, vì sao không đi học?”

Trần Kiều nhướng mày, cười xấu xa nói: “Em gái nhỏ, tôi là người như thế nào em cũng không biết mà đã dám chạy vô nhà tôi.”

Lâm Tây học theo anh, nhướng mày nói: “Tôi là người như thế nào anh cũng không biết mà đã dám đưa tôi vô nhà anh.”

Trần Kiều nói: “Em gái nhỏ rất hư nha.”

Lâm Tây không cam lòng yếu thế: “Anh trai nhỏ…”

Hai người đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, Lâm Tây thanh thanh giọng, nghiêm mặt nói: “Tôi biết anh không phải người xấu, anh khá tốt, tôi biết.”



“Tôi không phải người tốt.” Trần Kiều lạnh lùng nói “Em đừng quá tin tưởng người khác.”

Lâm Tây lắc đầu, cố chấp nói: “Anh là người tốt.”

Anh tò mò nhìn cô ngây ngốc nằm ở trên thảm cỏ đếm số ngôi trên trời.

Anh cực thích ăn đồ ngọt.

Anh cùng cô ngồi ở trong sân ăn kem.

Anh vì nhìn ra cô không muốn về nhà nên mới mời cô ăn cơm.

Anh thu lưu một người vừa mới quen biết chưa được một tuần.

Anh vẽ rất đẹp.

Anh rất tốt.

“Sao em biết tôi là người tốt?” Trần Kiều lạnh lùng nói “Nói không chừng tôi còn từng trộm đồ, đánh người, giết người nữa?”


Lâm Tây chớp mắt nhìn anh, không nói gì.

Trần Kiều cho rằng mình làm cô sợ, đang định lên tiếng cứu chữa. Lại nghe thấy Lâm Tây nói: “Vậy cứ cho là trước kia anh là người xấu khốn nạn, nhưng bây giờ anh đứng trước mặt tôi, trong mắt anh có ngôi sao.”

“Bây giờ anh đặc biệt tốt.”

Trần Kiều ngây dại, chưa từng có người nào nói anh trong mắt có ngôi sao, cũng chưa từng có người nói anh đặc biệt tốt. Lớn nhường này chỉ nghe trong miệng người khác nói anh:

“Thằng khốn nạn chẳng ra gì!”

“Bạch nhãn lang!”

“Phế vật! Ăn mà không làm!”

“Tiện nhân sinh cẩu vật”

…………

Nghe nhiều những từ ngữ ô uế, đột nhiên có người nói mắt mình sáng ngời như sao, Trần Kiều có chút không thích ứng được.

Trần Kiều đè ép xuống suy nghĩ trong lòng, nhàn nhạt nói: “Mười tám.”

Lâm Tây chậm chạp phản ứng lại, anh là đang trả lời vấn đề lúc nãy, “Anh năm nay bao lớn rồi?”

Trần Kiều bình thản nói, “Cha mẹ tôi mất sớm, không có tiền đi học.” Trần Kiều mỉm cười nói: “Tôi chỉ là thằng nhóc bằng cấp tiểu học, giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học cũng không biết bị tôi ném đi đâu. Em ở trước mặt tôi chính là đại học bá!”

Lâm Tây không nghe ra bi thương trong những lời này, có lẽ là anh biết che dấu tình cảm cũng có lẽ là thật sự đã không còn khổ sở. Nhưng Lâm Tây cảm thấy, vô luận là loại nào đều rất khổ.

Mười tám, bằng tuổi cô, vừa mới thành niên, nhưng anh giống như đã thừa nhận quá nhiều chuyện không hề thuộc về độ tuổi của chính mình. Tuy rằng cô sẽ thường xuyên bởi vì ba mẹ cãi nhau mà tâm phiền ý loạn, nhưng lúc bọn họ không cãi nhau, cô còn có thể hưởng thụ một chút ấm áp, nhưng Trần Kiều, anh từ mười hai tuổi đã mất đi một phần ấm áp kia, bắt đầu một mình bước vào xã hội rèn luyện bản thân.

Lâm Tây: “Xin lỗi.”

“Không sao, bọn họ đều đã chết bao nhiêu năm, tôi sớm đã không còn để bụng những việc này.” Trần Kiều lại cười nói: “Em học không tồi đi? Người cuối tuần đều chạy lên trên núi học bài nhất định là học rất giỏi! Thật tốt.”

“Tôi chính là phận liễu úa tàn, còn em chính là hoa hồng đỏ thẫm! Tôi cam tâm tình nguyện để em phân phó, trợ giúp em một tay!” Trần Kiều ôn nhu cười nói.

“Cảm ơn.” Lâm Tây cười nói, theo sau lại từng câu từng chữ, nói năng khí phách: “Cảm ơn anh!”

Trần Kiều mỉm cười.

“Anh muốn học không?” Lâm Tây hỏi.


“Cái gì?”

“Anh muốn học tập không?”

“Tôi? Tôi một thằng thất học, học tập cái gì?”

“Anh mới mười tám, còn một tương lai xa xôi.”

“Có lẽ vậy.” Trần Kiều nhàn nhạt nói.

Lâm Tây khó hiểu nhìn nhìn anh. Trần Kiều lại nói: “Hoa hồng đỏ thẫm, em cố gắng học tập, thi đại học xong, tương lai tươi sáng nhất định đang vẫy tay chờ em!”

Trần Kiều mỉm cười, xoay người ra cửa phòng.

Lâm Tây nhìn về phía cửa phòng thật lâu, sau đó cúi đầu học bài.

Cô nghĩ, một phần thành tích này, cũng có một phần của Trần Kiều. Cô không chỉ vì chính mình mà chiến.

Buổi tối 10 giờ, Lâm Tây trở về nhà, ba mẹ đã nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ.

Tào Lệ Linh nghe thấy tiếng động biết con gái về nhà, đi ra phòng ngủ, nói: “Đã về? Ăn cơm chiều chưa?”

Lâm Tây nói: “Rồi”

“Ăn cái gì?”

Lâm Tây do dự một chút, quyết định nói dối: “Ở trường học ăn cơm hộp.”

“Về nhà muộn như vậy có an toàn không? Hay là để mẹ kêu ba con buổi tối đi đón.”

Lâm Tây vội vàng nói: “Không cần, không cần, buổi tối rất an toàn, bạn học đều ở lại học tiết tự học buổi tối, tan học con cùng Lưu Vũ Thần về nhà, không cần ba đi đón. Mẹ, đã trễ thế này mẹ mau đi ngủ đi.”

Tào Lệ Linh xoay người vào phòng ngủ, nói: “Tối rồi con cũng đi ngủ sớm chút, đừng thức quá khuya.”

“Dạ.” Lâm Tây.

Thấy Tào Lệ Linh trở về phòng tắt đèn ngủ, Lâm Tây cũng xoay người trở về phòng. Đóng cửa lại cô mới cảm giác được tim mình đập nhanh hơn, Lâm Tây sờ sờ gương mặt, hơi nóng. Lâm Tây nghĩ, không biết vừa rồi có bị mẹ nhìn ra mình đang nói dối?

Từ nhỏ đến lớn Lâm Tây là con ngoan trò giỏi, biết nghe lời, chưa từng làm chuyện gì khiến ba mẹ nhọc lòng. Lâm Tây cũng chưa từng trải qua chuyện gì khác người, cũng chưa từng nói dối ba mẹ. Đây cũng là lý do vì sao hai người yên tâm với "tiết tự học buổi tối" đột nhiên xảy ra trong miệng Lâm Tây. Ở trong lòng hai người họ, con gái ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sao có thể biết gạt người.


Lâm Tây lần đầu nói dối ba mẹ, khẩn trương đến đổ mồ hôi tay, à, không đúng, buổi sáng hôm nay mới là lần đầu tiên, bây giờ đã là lần thứ hai.

Huống chi chính mình vẫn là đi nhà của nam sinh cách vách, Lâm Tây nghĩ, nếu để ba mẹ biết, có thể họ sẽ giết cô mất. Lâm Tây lắc lắc đầu, cô sẽ không để bọn họ phát hiện. Dù sao ba mẹ vẫn áp dụng biện pháp nuôi thả, ngoại trừ thành tích học tập thì mặt khác đều mặc kệ, cũng không quan tâm, bọn họ sao có thể phát hiện chứ?

Bây giờ mới 10 giờ, buổi tối còn rất dài, còn có thể làm mấy bài thi. Lâm Tây xách cặp sách đi đến trước bàn, tiếp tục làm bài.

Trần Kiều lấy điện thoại ra, mở Weibo của mình lên, xem nhẹ 99+ tin nhắn. Anh click mở dấu cộng phía trên góc bên phải, lấy bức họa gần đây mình vẽ đăng lên Weibo, không gõ chữ, đăng xong sau đó thoát ra.

Ngày hôm sau, Lâm Tây không nghe lời ở trước cổng trường mua một phần mật ong bánh tổ, cô vui vẻ đạp xe chạy về nhà.

Cô biết, cô không phải về nhà, mà là đi một nơi khác.

Ở nơi đó, có người chờ cô trở về.

Trần Kiều đã gọi cơm hộp, anh đang ngồi ở trên sô pha xem Bản Tin Thời Sự, trên bàn hai phần cơm Malatang, phần của Lâm Tây hiển nhiên nhiều ớt cay hơn một ít.

Lâm Tây đem bánh mật ong đưa cho Trần Kiều, Trần Kiều cười tiếp nhận. Anh thật đúng là rất thích ăn.

“Wow, hôm nay là Malatang à, tôi thích ăn nhất là Malatang.” Lâm Tây rửa tay xong, ngồi vào bàn, gấp không chờ nổi mở ra hộp cơm.

Trần Kiều mỉm cười, không nói gì. Anh mở hộp bánh ra, lấy tăm xỉa răng ghim một khối bánh, cắn một miếng, thật ngọt. (*´︶"*) ~

Hai người một bên ăn cơm, một bên câu được câu không nói chuyện, Bản Tin Thời Sự trên tivi đã kết thúc, Lâm Tây tùy tiện chọn một đài, mở phim truyền hình làm phông nền.

“Mắt anh hôm nay có quầng thâm, hôm qua mấy giờ ngủ?” Lâm Tây cắn một miếng đậu hũ hỏi.

Trần Kiều: “6 giờ.”

Lâm Tây: “……” Giỏi quá nhỉ.

“Tôi 6 giờ dậy.” Lâm Tây mỉm cười, cô lại hỏi “Vậy anh không cần làm việc sao?” vấn đề này Lâm Tây rất tò mò. Anh thoạt nhìn rất có tiền nhưng từ chỗ nào có nhiều tiền như vậy?

“Không tính là công việc, nhưng có thể kiếm tiền.” Trần Kiều ghim một miếng bánh mật ong bỏ vào miệng, nghĩ nghĩ, nói: “Tôi ở trên mạng kiếm sống, vẽ tranh, có thể kiếm ít tiền.”

Lâm Tây tò mò: “Vẽ tranh còn có thể kiếm tiền? Anh thật lợi hại.”

Trần Kiều cười, “Kiếm chút tiền ăn cơm, có thể đủ sống.” Dứt lời, lại nói “Tôi không giống cô, có bằng cấp, có văn hóa, còn có thể đi vào đại học. Tôi cái gì cũng không có, không có bản lĩnh gì, cũng chỉ có một đoạn thời gian học vẽ tranh có thể lấy ra để kiếm sống.”

Trần Kiều: “Lúc trước mỗi khi không có việc gì tôi thường xuyên đăng tranh mình vẽ lên mạng, sau đó có chút danh khí, cho nên cứ như vậy mà làm.”

Lâm Tây nói: “Không có, anh cũng rất giỏi. Lần trước tôi thấy anh vẽ tranh, vẽ rất đẹp. Tôi vẫn luôn muốn học nhưng không có cơ hội.”

Trần Kiều nói: “Chờ cô thi đại học xong, nếu tôi còn ở, tôi có thể dạy cô.”

Còn ở? Anh phải đi? Anh muốn đi đâu? Khi nào đi?

Cũng đúng, không có người ngoại lai nào sẽ cắm rễ tại tòa tiểu thành này, thi đại học xong, ngay cả cô cũng phải rời đi. Huống chi là Trần Kiều. Anh có tài hoa có năng lực, tuy rằng không biết vì sao anh vào Bắc Thành, nhưng, anh sẽ đi.

Lâm Tây đột nhiên phát hiện, cô hoàn toàn không biết gì về anh cả, ngoại trừ tên tuổi, cô cái gì cũng không biết, thậm chí số điện thoại cũng không có. Nam sinh ngồi ở bên cạnh cô cùng cô ăn Malatang này có lẽ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô. Anh chỉ là một vị khách ngoại lai tình cờ dừng chân tại đây, anh tùy thời tùy lúc đều có thể rời đi. Nếu rời đi, có thể sẽ không bao giờ gặp lại.

Nghĩ đến đây, Lâm Tây không biết vì sao có chút không vui.

Lâm Tây nhìn Trần Kiều ngồi đối diện đang ăn miếng bánh mật ong cuối cùng, cô nghĩ, cô chưa từng gặp nam sinh nào thích ăn ngọt như vậy. Tuy rằng quen biết không lâu, nhưng cô lại cảm thấy cô ở bên cạnh anh có thể an tâm, chẳng sợ anh là một người tội ác tày trời, cô cũng không thể hiểu được, cảm thấy an tâm.

Nhưng chút an tâm này cũng sẽ rời đi.

Lâm Tây nói: “Được. Tôi nhất định học thật tốt.” Cô không hy vọng anh đi.

Ăn xong cơm chiều, Lâm Tây lấy trong cặp ra một chồng giấy, đưa cho Trần Kiều, nói: “Đây là tôi tìm trong nhà được chút giấy tờ tiếng Anh cơ bản của tôi, nếu anh muốn xem, có thể lấy xem. Nhà tôi còn một ít giấy tôi từ từ lấy tới cho anh, nếu anh không muốn xem thì cứ vứt đi, được không?”

Trần Kiều tiếp nhận giấy, tùy tiện xem hai trang, xem không hiểu. Anh đặt giấy qua một bên, nói: “Được, tôi có rảnh sẽ xem một chút. Cô không cần lấy cái mới, nhiêu đây đủ để tôi xem rồi.”

Lâm Tây không nói gì, cầm lấy cặp sách vào phòng học bài.

Trần Kiều không tự giác cầm lên một tờ tiếng Anh, nhìn thật lâu, lại nhẹ nhàng thả trở về.

Một tuần kế tiếp, mỗi buổi tối Lâm Tây đều chạy đến nhà Trần Kiều, trên đường về nhà sẽ mua cho Trần Kiều một phần đồ ăn vặt. Có đôi khi là mật ong bánh tổ, có đôi khi là một chuỗi kẹo hồ lô, có đôi khi là bánh táo đỏ, bánh vừng tròn, bánh bao… Trần Kiều hết thảy đều ăn vui vẻ.

Mỗi buổi tối Trần Kiều sẽ gọi một phần cơm không giống nhau, nhưng đều hợp khẩu vị của Lâm Tây, có đôi khi là món cay Tứ Xuyên, có đôi khi là gà chiên ớt, bò cay, đầu cá hấp ngâm ớt, có đôi khi thấy cô ăn quá cay sẽ đổi cho cô một phần canh thập toàn đại bổ, súp cá chua ngọt, canh gà hầm rau củ, Trần Kiều nhìn Lâm Tây ăn cay đến nỗi muốn ứa nước mắt.

Qua một đoạn thời gian hai người đều không hẹn mà cùng ăn ý.

Mỗi ngày Lâm Tây sẽ mang cho Trần Kiều giấy, sách giáo khoa, tạp chí, tiểu thuyết, thậm chí là giấy vẽ.

Nhưng Lâm Tây biết, Trần Kiều đều không động tới. Lâm Tây cũng có kiên nhẫn, kiên trì đưa cho anh sách giấy của mình.

Mỗi buổi tối thời gian về nhà của Lâm Tây càng ngày càng muộn, từ lúc bắt đầu 10 giờ đến 10 giờ rưỡi sau đó lại đến 11 giờ, dù sao về nhà lúc nào ba mẹ cũng đã đi vào giấc ngủ, bọn họ cũng không quan tâm đến cô chỉ quan tâm thành tích học tập của cô mà thôi.

Mà Trần Kiều cũng không thúc giục cô về nhà, mỗi ngày lúc Lâm Tây về nhà, Trần Kiều có đôi khi ngồi ở trước bàn vẽ tranh, có đôi khi nằm trên sô pha chơi điện thoại, có đôi khi đang ngẩn người, có đôi khi chơi trò 1000 mảnh ghép hình.

Nhưng lúc Lâm Tây rời đi anh sẽ đưa Lâm Tây đến cửa, sau đó nhìn theo cô mở cửa về nhà —— tuy rằng Lâm Tây cũng không biết khoảng cách không đến mười mét có gì để đưa tiễn.

Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao - Chương 8: Malatang