Truyện tranh >> Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! >>Chương 3: Hắn...là của tôi!

Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 3: Hắn...là của tôi!

Một tháng sau đó.

Đối với Hoắc Duật Hy mà nói, từ ngày thuê được Tử Mặc làm bạn ảnh thì công việc của cô ở trường đại học quá ư là thuận lợi. Thậm chí con đường tham gia dự thi trình diễn của cô càng mát mái xuôi chèo hơn, qua được vòng sơ khảo mà còn đứng được hạng hai đấy. 

Còn hạng nhất à, chính là tiểu Mộc Tích nhà cô, cô nhỏ không ngừng mắng nhiếc cô bảo rằng đáng lẽ hai người bọn họ cùng đứng hạng một, nhưng vì Hoắc Duật Hy trước đó làm phật ý Từ Hi thái hậu kia làm chi, bà ta cho đứng được hạng hai đã là từ bi đại xá rồi.

Bà già quản lý khó tính cũng không nhịn được cất lời khen ngợi, cũng dò hỏi Tử Mặc kia là ai, đương nhiên muốn đào tạo hắn trở thành gà đẻ trứng vàng nhưng Hoắc Duật Hy chỉ khéo léo nói là một người bạn đã học tài chính không có dự định này. Lần một lần hai từ chối quản lý ở trường của cô cũng đành luyến tiếc từ bỏ.

Mặc dù Hoắc Duật Hy chỉ để Tử Mặc làm bạn ảnh nhưng trên danh nghĩa một vệ sĩ thì chỉ cần cô muốn, cứ cách vài ngày, Tử Mặc lại đến đón cô, cùng cô đi dạo phố. 

Tiểu Mộc Tích của cô cũng năm lần bảy lượt muốn xem tận mặt nam thần trong ảnh của Hoắc Duật Hy nhưng Từ Hi thái hậu đột nhiên lại thăng chức cho cô làm trợ giảng cho bà, dẫn cô một chuyến bay đến thành phố L hai tháng, chủ yếu là sắp xếp kế hoạch cho cuộc thi trình diễn sắp tới của trường nhưng cũng là để thu hút các nhà đầu tư, các công đến tuyển chọn người mẫu để bồi dưỡng lâu dài.

Tóm lại, vô cùng quan trọng! Thế nên, đối với Tử Mặc, Mộc Tích cũng chưa một lần được diện kiến dung nhan...

Trở lại với Hoắc Duật Hy, Tử Mặc kia thật là cực phẩm. Rất biết dỗ dành cô đi, không có Tiểu Mộc Tích làm bạn tưởng là sẽ nhàm chán đến chết nhưng Tiểu Bạch Kiểm đi chơi cùng cô thì cô dường như quên cả Tổ Quốc, vui vẻ đến mức không nhớ Tiểu Mộc Tích là ai.

Thi thoảng hai người sẽ đi dạo trong công viên, ăn keo dưới quán có cây ngô đồng thật lớn. Lúc đi shopping hắn lại xách đồ, đi xem phim hắn mua ngô bỏng, nước ngọt cho cô, đi ăn vặt ở chợ đêm các kiểu Tử Mặc đều nhẫn nại bồi cô.

Đối với đồ ăn vặt, Hoắc Duật Hy rất háo ăn, Tử Mặc không cho cô ăn nhiều vì không tốt cho sức khỏe nhưng cô rất bướng, lần nào cũng mua thật nhiều nếu không sẽ không chịu đi chỗ khác. Kết quả, Tử Mặc đáng ghét vì không để cô ăn nhiều liền vào lần nào cô mua, cô ăn một que chả, hắn liền ăn ba que. Cô uống một hớp nước ngọt, hắn liền hút hết một ly.

"..." 

Có lần đi vào khu vui chơi, gấp thú không được Hoắc Duật Hy ủy khuất đến phát khóc, xu của cô tiêu hết mà một con gấp cũng không được là sao?

Tử Mặc bên cạnh nghênh ngang dùng năm xu, chuẩn xác ôm năm con thú cực dễ thương đứng cạnh nhìn, quá ư là đáng ghét.

Cuối cùng khi cô nhỏ sắp khóc, hắn liền thôi, gỡ xuống vẻ mặt đắc ý mà bước lên ôm lấy cả cô và năm con gấu bông lên, "Tiểu Duật Hy là giỏi nhất. Xu là của Tiểu Duật Hy mua nên năm con gấu này cũng coi như là Tiểu Duật Hy gắp, tất cả đều của Tiểu Duật Hy rồi. Đúng không?"

"Chán ghét, không vui. Cái này cũng không phải tôi gắp a..."

"Chẳng phải nói tôi bây giờ là người của cô sao? Của tôi cũng là của cô rồi?"

Hoắc Duật Hy nghe hắn nói, mặt liền đỏ bừng. 

Người của cô gì chứ, ai cần, hứ! 

"Ý tôi là người của cô thuê, phải không?" Tử Mặc không nhanh không chậm lại chọc vào mũi của cô. Nói xong hắn liền bước nhanh đi về phía trước.

"A....Tiểu Bạch Kiểm khốn kiếm, anh dám trêu đùa tôi! Đi chết đi!" Hoắc Duật Hy hồi phục được ý thức liền ôm năm con gấu chặt vật chạy theo.

Hai người cứ như vậy vui vẻ trêu đùa nhau đến khi cô mệt lử đi không nổi nữa. Tử Mặc lại khom người, cổng cô lên lên, còn cô cổng mấy con gấu trên người của mình, cứ như vậy đi về nhà trọ của cô, Tử Mặc mới ra về.

Một tháng, Hoắc Duật Hy cuống cuồng sống trong vui vẻ.

Hôm nay, cũng như mọi khi Hoắc Duật Hy từ trường đại học bước ra đã thấy Tử Mặc đứng chờ mình, cô gọi hắn.

Tử Mặc một thân áo sơ mi trắng, quần jean đen đứng dưới tán cây ngô đồng to lớn, tuấn nhan trắng trẻo, cao gầy nhưng bên cạnh hắn còn có thêm một chiếc xe đạp. Gió mùa hè thổi làm mái tóc hắn rối lên, một vài sợi rơi xuống vầng trán thanh tú. Hắn như một vị thần lạc xuống ải trần gian này vậy, mang trên mình vóc dáng tựa nam sinh nhưng tuấn lãng, tà mị, quyến rũ đến hấp dẫn lạ thường.

Không đúng, vì sao cô thấy hắn đẹp tựa thiên thần nhưng cuối cùng lại đưa chung quy về vẻ tà mị, yêu nghiệt được. Tại sao vẫn có cảm giác vẻ đẹp của hắn không thuần khiết như thiên thần mà lại bức bách như vị đế vương nắm giữ sinh mệnh của đối phương vậy.

Chính là một nụ cười lơ đãng thoáng qua, như có như không của hắn cũng dễ dàng cướp được trái tim người khác a!

Đúng là yêu nghiệt hại nước hại dân mà!

Không ít nữ sinh đi ngang nhịn không được đứng lại tranh thủ chụp lén vài tấm hình của hắn. 

Tử Mặc nghiễm nhiên không biết gì cả, nên không có thu liễm mà còn tiêu soái cười cười đứng ở đó chờ Hoắc Duật Hy, bọn người kia nhìn suýt chảy máu mũi lấy điện thoại thi nhau chụp thõa thích.

"Anh đứng đây làm dáng à?" Hoắc Duật Hy chu môi, không hài lòng đi đến cạnh hắn. Nhìn bộ dáng xinh đẹp của tên gia hỏa kia cô có chút không vui. Tại sao cứ để cho người khác ngắm trộm như thế chứ, thật không hay chút nào.

Tử Mặc vẻ mặt không hiểu, nói thật: "Tôi đứng chờ Tiểu Duật Hy mà!"

"Tôi không quen anh, hứ! Tránh ra!"

"Này, sao cô lại tức giận rồi?" Hắn thấy cô giận dỗi, ôm giáo trình bỏ đi thì liền dắt xe đạp đi theo. 

Người trên đường nhìn hai người một trước một sau thì líu lưỡi trầm hâm mộ, cô gái váy ngắn màu đen, áo sơ mi trắng mà nam nhân tuấn lãng cũng một phong áo sơ mi trắng quần đen đi. Còn tưởng họ là một cặp học sinh cấp ba đầy trẻ trung, tươi mới thanh xuân.

"Tôi không có tức giận, anh đi đi..."

"Nhưng tôi đến đón cô mà?"

"Đến đón tôi hay đến rải "hoa" ra đường hả? Anh là vệ sĩ của tôi không phải là của bọn họ sao lại để bọn họ ngang nhiên chụp ảnh vậy a?"

"Tiểu Duật Hy..."

"Không được gọi tôi là Tiểu Duật Hy!"

Tử Mặc cuối cùng cũng ngộ ra nguyên nhân, có chút buồn cười nhưng cố nén lại, gương mặt biểu cảm biết lỗi, đậu xe lại rồi đi nhanh về phía Hoắc Duật Hy kéo cô lại.

"Bụp" một tiếng, mũi cô đập vào ngực của hắn, đau muốn chết.

"Đau...." Hoắc Duật Hy chán ghét đánh hắn một cái.

"Được rồi, là tôi sai. Tôi không nên làm cô lỗ vốn, bỏ tiền ra thuê nhưng lại bị người khác chụp ảnh như thế là vi phạm bản quyền. Sau này ngoài cô ra, tôi sẽ không để ai chụp ảnh nữa, được không?"

"Còn gì nữa?" Hoắc Duật Hy vênh mặt, hỏi.

"..." Không biết.

"Tiểu Bạch anh sao lại nhớ kém vậy, không được gọi tôi là Tiểu Duật Hy!!!"

"Tiểu Duật Hy ngoan, mau lên xe, tôi chở cô đi ăn trưa." Tử Mặc nghe xong thì thản nhiên xoa đầu cô, tiếp tục gọi.

Hoắc Duật Hy tức đến giậm chân bình bịch, còn bị hắn xoa đầu nữa, tức chết cô mà!

"Anh...Tiểu Bạch....."

"Lần trước đã nói gọi tôi Tiểu Bạch Kiểm một lần, tôi liền xoa đầu gọi Tiểu Duật Hy một lần, cô cứ gọi thử xem!" Hắn nhướng mày thách thức.

"Anh là vệ sĩ của tôi, anh phải nghe lời tôi! Không được cãi lời, không được đôi co ra giá!" Tính khí đại tiểu thư của cô thật sự bị tên nam nhân này chọc cho bộc phát.

Tử Mặc không nao núng, đôi mắt màu lam vẫn bình thản nhìn vào cô gái lùn hơn hắn hơn một cái đầu. "Cô cũng nói tôi là "vệ sĩ chụp ảnh", chỉ có nhiệm vụ chụp ảnh với cô, còn chuyện khác thì thoải mái, thế nên nếu bắt tôi phải nghe lời của cô thì như vậy là vi phạm quyền lợi của tôi rồi."

Hoắc Duật Hy mặt xụ xuống, không nói lại hắn liền sinh ra ủy khuất. Người trên đường lại nhìn vào cô gái có dáng vẻ tủi thân vô cùng đáng thương, lại nhìn sang Tử Mặc cao ngạo đứng nhìn, có chút nghi hoặc.

Tử Mặc thấy thế nhíu nhíu mi tâm, thở dài ôn nhu bước lên.

"Được được được, lại là tôi không đúng, sau này nghe lời cô hết, được không, hửm?"

Cô xoay đi.

Hắn xoay theo.

"Đừng dỗi, tôi chở cô đi ăn?"

"Không!"

"Ngoan nào..."

"Tránh ra!"

"..."

"Bịch bịch bịch" Hoắc Duật Hy giậm chân bình bịch bước đi. Nếu như dễ dàng tha cho hắn như vậy thì tên Tiểu Bạch Kiểm này nhất định còn tái phạm nữa.

Hôm nay, phải chỉnh hắn một bữa mới được!

Đi được 5 mét nhưng không nghe Tử Mặc kêu cô lại nữa thì bước đi không tự chủ mà chậm lại. Dỏng tai lên nghe ngóng.

Chỉ có tiếng lá ngô đồng xào xạc và tiếng người qua lại thổn thức những câu chuyện ngoài lề, nhưng không nghe thấy âm thanh êm tai, dịu dàng của Tử Mặc nữa.

Cô len lén liếc mắt lại nhìn về phía sau.

"..."

Tử Mặc bị một đám nữ sinh vây quanh, không ngừng tíu ta tíu tít hỏi này, sờ nọ trên người hắn.

Hoắc Duật Hy bốc hỏa.

Nói thế nào, khó nghe thế nào cô cũng là kim chủ của hắn a! Không bao nuôi nhưng cũng bỏ tiền ra trả lương mà.

Thói xấu của tên này đúng là không bỏ, làm "con vịt" quen rồi bây giờ ra đường tay chân không chịu được mà táy máy, muốn tìm thật nhiều kim chủ để sau này hậu thuẫn sao?!

"Này, tránh ra!" Hoắc Duật Hy không biết tại sao nhưng vô cớ tức giận xông đến, chanh chua đanh đá đuổi mấy cô gái đó ra.

"Cô là ai? Tại sao bắt chúng tôi phải tránh ra cơ chứ?"

"Các người không cần biết tôi là ai, chỉ cần nhìn cho rõ! Hắn..." Chỉ chỉ tay vào mặt Tử Mặc, hất cằm nói tiếp, "...là của tôi."

"Này, dựa vào đâu mà nói anh ấy là của cô? Muốn chen ngang giành với tụi này à? Đừng mơ tưởng! Anh đẹp trai, anh nói gì đi, anh có phải là người của cô ta không?" Một người trong đám nữ sinh cũng chanh chua bước lên mà còn không quên đá mi cho Tử Mặc một cái.

Hoắc Duật Hy nhìn Tử Mặc đứng đó mà không chịu nói gì, cũng không đứng về phía mình làm cô thấy rất xấu hổ cùng tức giận tăng lên.

"Tên gia hỏa chết tiệt!" Hoắc Duật Hy khẽ mắng, sau đó lại nhìn đám nữ sinh, "Không tin? Được, tôi cho các người xem!" Nói xong cô liền lôi cổ áo sơ mi của Tử Mặc xuống, nhắm ngay xương quai xanh xinh đẹp vừa mới lộ ra.

"Phập"

Các nữ sinh khác nhìn thấy liền giật thót kêu lên.

Trên xương quai xanh của Tử Mặc nhanh chóng hiện ra một dấu răng sâu, thậm chí tơ máu cơ hồ cũng đã xuất hiện. Cái cắn của Hoắc Duật Hy không hề nhẹ, hắn cũng đau đến nhíu mày nhưng cũng không có kêu lên một tiếng.

"Thấy không, ngay cả kêu hắn cũng không có dám phản ứng lại. Các cô nghĩ người ngoan ngoãn như vậy để người khác cắn thì là gì của tôi?" Hoắc Duật Hy đắc ý kéo tay Tử Mặc ngang nhiên nhanh chóng bỏ đi, mấy nữ sinh kia nhìn khuôn mặt Tử Mặc đã xanh mét, hắn cũng không dám nói gì thì chỉ biết giậm chân, tức giận nhìn theo bọn họ rời đi.

Nam nhân đẹp trai như vậy lần đầu tiên mới được nhìn thấy a. Minh tinh, người mẫu gì đó, một góc cũng không bằng hắn nữa!

Truyện convert hay : Đệ Nhất Hào Tế

Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 3: Hắn...là của tôi!