Hôm sau khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại, Lâm Thành Phong đã đi làm từ sớm, người giúp việc Thi Thi gõ cửa bên ngoài: “Cô chủ, xuống lầu ăn sáng thôi.”
“Được, tôi biết rồi.” Bạch Thanh Dung lên tiếng, rời giường tắm sơ một chút rồi mặc bộ váy trắng hôm qua, xuống lầu dùng bữa.
Trong phòng ăn lớn như vậy, ông cụ Lâm và bà Lâm vừa xem báo vừa ăn bánh mì kẹp: “Chào buổi sáng ông nội, chào buổi sáng thưa mẹ.” Bạch Thanh Dung ngồi vào vị trí của mình, ăn bánh mì kẹp và trái cây người làm cẩn thận chuẩn bị, cầm lấy tạp chí thời trang bên cạnh xem một cách tự nhiên.
“Thanh Dung, không phải bộ váy này con đã mặc hôm qua rồi sao?” Bà Lâm xem báo xong đột nhiên phát hiện Bạch Thanh Dung vẫn mặc đồ ngày hôm qua: “Bây giờ con là con dâu nhà họ Lâm, ăn nói cử chỉ cũng phải để ý đến mặt mũi nhà họ Lâm chúng ta.”
Ông cụ Lâm quan sát Bạch Thanh Dung thuần khiết trong trắng: “Cháu dâu, mẹ cháu nói đúng đấy.”
“Cháu vừa đến đây ở, mọi thứ vẫn chưa kịp điều chỉnh.” Bạch Thanh Dung đặt tạp chí trong tay xuống, mỉm cười đáp lại hai vị bề trên.
“Cũng là chúng ta suy nghĩ không chu đáo, Cúc! Cúc…” Bà Lâm gọi với ra phòng khách.
“Bà chủ, có chuyện gì ạ?” Cúc cuống quýt chạy đến trước mặt bà Lâm, mỉm cười nhìn bà Lâm đợi giao việc.
“Lát nữa đi cùng cô chủ đến trung tâm thương mại Rebecca mua một ít quần áo trang sức.” Bà Lâm cầm tay Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, chọn đồ con thích nhiều vào.”
Bạch Thanh Dung vô cùng rõ Rebecca là trung tâm thương mại chuyên phục vụ cho giới nhà giàu, thương hiệu trong đó đều là thương hiệu nổi tiếng và bậc thầy thế giới.
Cảm ơn bà Lâm và ăn xong bữa sáng, tài xế lái ô tô đưa cô và Cúc đến trung tâm thương mại Rebecca.
Biển hiệu pha lê tráng lệ huy hoàng, xung quanh là bảo vệ tuần tra được huấn luyện nghiêm chỉnh, tầng lớp cao sang độc đoán vô cùng oai vệ, Cúc dìu Bạch Thanh Dung vào trung tâm thương mại, Bạch Thanh Dung ngây người vì sự xa hoa trong trung tâm.
Cả trung tâm thương mại này dường như đều được làm từ pha lê, quầy kinh doanh và ghế ngồi đều làm từ chất liệu pha lê, mặt đất cũng là pha lê Olila xanh dương.
Nhân viên bán hàng ăn mặc trang điểm khéo léo lập tức tiến lên, gương mặt tươi cười nghênh đón Bạch Thanh Dung: “Thưa cô, cô cần gì ạ?”
Cúc ung dung lịch sự nói: “Chọn một ít quần áo và trang sức cho cô chủ nhà tôi.” Cô bán hàng quan sát tổng thể Bạch Thanh Dung một lượt: “Được, mời cô đi theo tôi.” Bạch Thanh Dung và Cúc đi theo cô nhân viên bán hàng tới tầng hai, một loạt quần áo và đồ trang sức lộng lẫy, quý giá, cái gì nên có đều có cả.
Khi Bạch Thanh Dung đang suy nghĩ xem nhiều như vậy làm sao chọn thì Cúc đã kéo Bạch Thanh Dung đến cửa hàng Victoria’s Secret, tự nhiên và phóng khoáng nói: “Mang những kiểu dáng và màu sắc mới nhất đầu năm nay gói lại theo số đo của cô chủ nhà tôi.” Sau đó Cúc lấy ra một mảnh giấy đưa cho người bán hàng.
Bạch Thanh Dung có chút khó hiểu, một người làm nhà họ Lâm mua đồ cũng hào phóng như vậy sao?
“Cúc, sao cô lại có số đo của tôi.”
Cúc vui vẻ nói: “Tôi nhìn ra, cô chủ đừng xem thường người làm, trên phương diện ăn mặc này tôi vô cùng thành thạo, thường hay đi mua sắm với bà Lâm.”
Nhìn dáng vẻ thành thạo của Cúc đối với trung tâm thương mại Rebecca, Bạch Thanh Dung đã hơi hiểu ra tại sao bà Lâm lại bảo Cúc đi mua sắm với mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Cũng tốt, mình cũng thiếu rất nhiều đồ, dưới sự hướng dẫn của Cúc đã nhanh chóng mua được rất nhiều nội y, túi xách, quần áo và giày dép.
Bạch Thanh Dung vốn rất ít khi mua sắm, đột nhiên mua nhiều đồ như vậy thật sự có hơi mệt: “Cúc, cũng khá nhiều rồi, chúng ta về nhà đi, tôi hơi mệt.” Cúc cười nhìn Bạch Thanh Dung: “Cô chủ, vẫn chưa mua trang sức, mua xong chúng ta sẽ về, cô chủ khỏi phải đi một chuyến nữa.”
Dù sao nhà họ Lâm cũng là gia tộc lớn, không có trang sức chắc chắn là không được, Bạch Thanh Dung tiếp tục vực dậy tinh thần theo bước chân Cúc tiếp tục “quét hàng”, đến quầy hàng đá quý L’Oréal, cả quầy đều sáng bóng, chất đầy kim cương và đá quý đủ màu.
L’Oréal cũng là một trong những nhãn hiệu đá quý cao cấp nhất toàn thế giới, mỗi món đá quý đều là tác phẩm độc nhất vô nhị của người làm ra, giá cả đương nhiên cũng đắt kinh người.
“Cô chủ, cô nhìn xem cô thích kiểu nào.” Cúc đi tới trước quầy nhìn đá quý đủ màu, hớn hở nói.
“Cúc, cô quyết định đi, mau mua rồi về thôi.” Bạch Thanh Dung ngồi nghỉ trên ghế sofa miễn cưỡng trả lời.
“Thành Phong à, lần trước anh đồng ý tặng em một sợi dây chuyền, hôm nay nhất định phải mua được cho em mới thôi đấy.” Đinh Mẫn Ly giống như bạch tuộc, kéo tay Lâm Thành Phong đi về phía quầy đá quý L’Oréal, Bạch Thanh Dung nhìn thấy hai người thân mật đi tới.
Cô có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng Lâm Thành Phong bề bộn nhiều việc, vậy mà lại còn thời gian đi mua sắm với Đinh Mẫn Ly ở đây, Đinh Mẫn Ly cũng nhìn thấy Bạch Thanh Dung, càng thêm vênh váo kéo tay Lâm Thành Phong, điệu chảy nước Gét lên: “Thành Phong, anh bận như vậy còn đi mua sắm với em, anh thật tốt với em.”
Bạch Thanh Dung đón lấy nước do cô nhân viên đưa tới uống một ngụm, vờ như không nhìn thấy gì cả.
“Mẫn Ly, hôm khác mua sau đi!” Ánh mắt Lâm Thành Phong đã chú ý tới Bạch Thanh Dung đang ngồi trên ghế sofa và Cúc đang chọn trang sức, đang định xoay người đã bị Đinh Mẫn Ly kéo: “Không được, em phải mua hôm nay.”
Lâm Thành Phong nhìn thoáng qua Đinh Mẫn Ly, cười sâu xa: “Em đi chọn đi.” Nói rồi đi thẳng tới khu nghỉ chân ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung: “Sao em lại ở đây?” Lâm Thành Phong dịu dàng hỏi.
“Là mẹ bảo tôi tới đây mua một ít quần áo và đồ trang sức.” Bạch Thanh Dung nhẹ giọng đáp lại Lâm Thành Phong.
“À, là tôi sơ sót, nên đặt mua cho em sớm một chút.”
Lâm Thành Phong nắm bàn tay nhỏ của Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em thích gì cứ việc mua.”
“Cô chủ, sợi dây chuyền này hợp với cô đấy.” Cúc vui mừng hô lên, người bán hàng lập tức đưa sợi dây chuyền Cúc nhìn trúng đến trước mặt Bạch Thanh Dung.
Sợi bạc mỏng manh xuyên qua kim cương rực rỡ vô cùng, giống như bầu trời đầy sao, mỗi một viên kim cương sáng bóng cộng với hình dáng đều đẹp không tì vết.
“Đúng vậy, rất đẹp, Thành Phong, em muốn mua cái này.” Đinh Mẫn Ly vừa mới thấy Lâm Thành Phong nắm tay Bạch Thanh Dung đã rất không vui rồi, chỉ là ngại vì ở đây có người bán hàng đứng cạnh, cô ta không tiện trút giận. Dù sao ở bên ngoài hình tượng của Đinh Mẫn Ly cũng là đoan trang, hào phóng, xinh đẹp vô cùng.
Cúc nhìn Đinh Mẫn Ly gợi cảm nhưng khá sặc sỡ lòe loẹt: “Thưa cô, cái này là cô chủ nhà tôi nhìn thấy trước.”
Người bán hàng lập tức tỏ vẻ tươi cười chào đón: “Hai cô thật sự rất có mắt nhìn, sợi “Tình yêu khuynh thành” này là tác phẩm của người sáng lập nên L’Oréal chúng tôi, tốn ba năm mới làm xong, trên đời này cũng chỉ có một sợi thế này.
Hơn nữa sợi dây chuyền này giới hạn nam giới dùng thẻ căn cước để đăng ký mua, ngụ ý là một đời chỉ một người, hơn nữa L’Oréal sẽ lưu giữ vĩnh viễn thông điệp tình yêu của hai người.”
“Giá của “Tình yêu khuynh thành” vô cùng đắt, ba trăm ba mươi lăm tỷ, ngụ ý tình yêu trăm tỷ…”
Đinh Mẫn Ly hiểu ý nghĩa và giá trị của sợi dây này xong càng nóng lòng hy vọng Lâm Thành Phong sẽ mua sợi dây chuyền kia tặng cho mình, trên đời này chỉ có Đinh Mẫn Ly cô ta mới xứng đáng với “Tình yêu khuynh thành” của Lâm Thành Phong.
“Thành Phong, anh đã hứa với em, người ta muốn sợi dây chuyền này, anh mua cho em có được không?” Đinh Mẫn Ly nhìn Lâm Thành Phong làm nũng.
“Gói sợi dây này lại!” Lâm Thành Phong nói, Đinh Mẫn Ly nghe thấy Lâm Thành Phong mua sợi dây chuyền này thì vô cùng hớn hở, vội vã ôm chặt lấy Lâm Thành Phong đang ngồi trên sofa: “Cảm ơn Thành Phong, vẫn là anh tốt nhất.”
Bạch Thanh Dung có chút không được tự nhiên lại uống một hớp nước, Lâm Thành Phong này thật là, tốt xấu gì mình cũng là vợ anh, trước mặt Cúc ít nhiều gì cũng phải cho mình chút thể diện chứ!
Bạch Thanh Dung nhìn thấy Đinh Mẫn Ly dính vào Lâm Thành Phong như bạch tuộc, hai người kia thật đúng là khiến người ta phát kinh, người làm vợ chính như cô trong suốt chắc, mình cũng không ở đây cản trở họ nữa, đứng dậy gọi Cúc chuẩn bị đi về.
Nhưng lại bị Lâm Thành Phong kéo tay lại: “Thanh Dung, ban nãy tôi chỉ mua cho em một sợi dây chuyền, em không chọn thêm vài sợi nữa à?”
Bạch Thanh Dung quay đầu nhìn Lâm Thành Phong đẹp trai ngời ngợi cười vô cùng dịu dàng, đôi mắt trầm xuống, nếu anh đã diễn trò trước mặt Cúc thì mình sẽ diễn cùng với anh.
“Đồ Thành Phong tặng em đều thích, cho dù là một sợi cũng đã là tình yêu khuynh thành rồi, cảm ơn anh Thành Phong.”
Lâm Thành Phong đi tới bên cạnh Bạch Thanh Dung nắm lấy tay Bạch Thanh Dung cười nhẹ nói: “Vợ của anh đáng có được thứ tốt nhất.” Đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn Bạch Thanh Dung tình tứ.
Người ngoài nhìn vào thấy tình sâu chân thành, có một người đàn ông đẹp trai, giàu có lại cưng chiều vợ như vậy, quả thực là hạnh phúc chết mất, mấy người bán hàng đều tặng cho Bạch Thanh Dung vô số cái nhìn hâm mộ.
“Thành Phong, sao anh có thể tặng cho cô ta chứ?” Đinh Mẫn Ly có chút ảo não nhìn Bạch Thanh Dung.
Lâm Thành Phong vẫn không để ý Đinh Mẫn Ly, trực tiếp không nhìn Đinh Mẫn Ly mà ôm eo Bạch Thanh Dung ôn tồn nói: “Thanh Dung, đi thôi, anh đưa em về.”
“Thành Phong…” Đinh Mẫn Ly không thể tin nhìn bóng dáng Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung rời đi, Đinh Mẫn Ly tức đến mức tái mặt.
Hôm nay vất vả lắm mới quấn lấy Lâm Thành Phong đến trung tâm thương mại mua đồ, sau khi thấy cô gái này Lâm Thành Phong lại hờ hững với cô ta.
Đinh Mẫn Ly cô ta vẫn luôn được vạn người dỗ dành, ngàn người bợ đỡ, từ lúc nào lại bị sỉ nhục như vậy.
Đồ đê tiện, đều tại cô Thành Phong mới thờ ơ với tôi, cô chờ đó cho tôi…