Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi >>Chương 143: Quên đi? Điều đó cả em và anh đều không làm được

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi - Chương 143: Quên đi? Điều đó cả em và anh đều không làm được

Cái vấn đề này, thật sự khiến cho người ta nghẹn thở. Trong tim như có phần mong đợi mơ hồ, và cô cũng biết đó là thứ gì...

Thi Nam Sênh cũng vì câu hỏi này của cô mà sững người ra. Anh nheo mắt, nhìn gương mặt nhỏ đang thấp thỏm mong đợi.

Hơi dịch người ra một chút, gối cánh tay ra sau đầu, tay còn lại dịu dàng mơn trớn cằm cô, lười biếng hỏi: "Vậy theo em, quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?"

Lại ném vấn đề này về cho mình. Lúc này Thiên Tình mới thấm thía hiểu được, anh đúng là một cao thủ Thái Cực, không kiềm được nhíu mày nhìn anh.

"Trong mắt của em, chúng ta thế này không phải đang yêu nhau sao?" Thi Nam Sênh tiếp tục hỏi thêm câu nữa. Trên thực tế, anh thật sự đã nghĩ mối quan hệ hiện tại của hai người đúng là đang hẹn hò yêu đương rồi còn gì. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể lọt vào được trong mắt anh nữa. Đi công tác vài ngày, đầy ắp trong đầu chỉ đều là bóng hình của cô...

Ngẩng đầu đối diện với tầm mắt sâu thẳm của Thi Nam Sênh, Thiên Tình mím môi hỏi, "Chúng ta thật vậy sao?"

Cô gái ngốc nghếch này thật là…! Trong mắt cô có tia sáng mãn nguyện mừng rỡ, còn đan xen một chút tìm hiểu thăm dò. Hé môi âu yếm ngậm lấy môi dưới cô mút nhẹ một cái, "Chỉ cần em nói được, chúng ta sẽ như vậy!" Anh cam tâm tình nguyện giao hết quyền chủ động vào tay cô...

Thiên Tình không nén được mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn anh như cô thiếu nữ lần đầu tiên sa vào lưới tình mật ngọt, "Vậy anh đừng hối hận đó!"

Đôi đồng tử lóng lánh như mạch nước trong suốt nhỏ giọt. Thi Nam Sênh nhìn ra sự rung động trong đó. Ngón tay như mang theo ma lực chậm rãi vuốt ve làn môi căng mọng của cô, "Em hôn anh một cái, anh sẽ không bao giờ hối hận."

Thiên Tình xấu hổ thoi cho anh một phát, đỏ mặt không thèm để ý tới anh nữa. Trở người tính ngồi dậy.

Nhưng Thi Nam Sênh đã kéo lại cánh tay cô, để cô ngã ập lên người mình, lần này...hoàn toàn không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để hoàn hồn, nụ hôn của anh như vũ bão bỗng chốc phủ lên môi cô.



Thiên Tình cảm thấy đầu óc trống rỗng, mạch suy nghĩ bị nụ hôn của anh làm cho vần vật lung lay.

... ... ...

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, hôn cho tới khi cả hai đều thở dốc hổn hển anh mới chịu tha cho cô. Nhưng vẫn không buông tay, cứ như vậy ôm Thiên Tình, để cô gối đầu lên ngực mình.

Thiên Tình vòng tay ôm bờ eo rắn chắc, mặt dán sát vào lồng ngực anh, lưu luyến lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh.


Giữa đêm khuya thanh tĩnh thế này, mạch đập trái tim anh càng thêm rõ ràng hơn. Khiến cô không hiểu sao cảm thấy yên tâm lạ thường.

Hơi thở gần nhau như vậy, hơi thở riêng biệt thuộc về anh, lòng Thiên Tình cũng bị lây sang cảm động.

Điều thú vị nhất trong cuộc đời này...Đó là, đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được đến gần anh, nhưng không ngờ, hôm nay lại được anh yêu thương thế này….Cô đột nhiên cười ngô nghê, hốc mắt hơi ươn ướt.

"Cười gì đó?" Thi Nam Sênh khẽ hỏi. Không lắm bận tâm mà chỉ nâng niu vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, tầm mắt nhìn ra bầu trời đêm bao la rộng lớn phía bên ngoài.

"Cảm thấy vui nên cười thôi." Giọng nói êm dịu của Thiên Tình hòa vào bóng đêm, êm tai tựa như bông vải phiêu bồng.

Thi Nam Sênh hứng thú nhìn cô, "Ở bên cạnh anh, em vui đến vậy sao? Nếu là như vậy, tại sao trước đó em lại lặng lẽ bỏ đi suốt mười tháng?" Nhắc đến chuyện này, sắc mặt anh lập tức âm u, tiếp tục hạch sách hỏi tội, “Hơn nữa, còn bỏ đi ngay sau khi anh cầu hôn em nữa!”

Thiên Tình ngược lại cười, "Khi đó, là vì em nghĩ rằng, chúng ta đã không khả năng đến với nhau, bởi vì chúng ta là người của hai thế giới khác nhau." Nói đến chuyện này, lòng Thiên Tình vẫn cảm thấy nhói đau. Cô rũ mắt nhìn người đàn ông mà mình hết mực yêu thương, thố lộ nỗi lòng, "Em ở thời điểm đó, rất bất lực, cũng rất tệ hại. Đầu óc tư tưởng đều chỉ có mỗi mình anh, nhưng cũng hiểu được rất rõ, chúng ta không có khả năng ở bên nhau." Nhớ lại những chuyện đã qua, hốc mắt cô cay cay, tưởng chừng như nó đang hiển hiện ra ở trước mắt.


Thi Nam Sênh bỗng thấy lồng ngực đau đớn, cũng không kiềm được nhớ lại ngày cô vừa mất đứa nhỏ…sau đó….

Những lời nhục nhã cùng sự khinh miệt của anh không thể nghi ngờ chính là nguyên nhân thật sự khiến cho cô bất lực và thương tâm nên mới bỏ đi như vậy...

Anh đúng là đồ đáng chết! ! Vô thức ôm cô chặt hơn, nghe tiếp cô nhẹ nhàng cất lời, "Vì lẽ đó mà càng về sau, mọi thứ đối với em đều trở nên vô nghĩa, chỉ muốn rời khỏi anh càng xa càng tốt... Xa tới khi không còn nhìn thấy anh, không nghe được anh nói nữa, có như vậy..." Cô ngập ngừng một chút, ngắm nhìn kỹ gương mặt tuấn tú một lúc rồi nói, "Có như vậy, em mới có thể hoàn toàn quên được anh..."

Hóa ra cô từng có ý định muốn quên mình! Không ngờ còn toan tính đến mức đó cơ đấy! Lồng ngực Thi Nam Sênh chợt căng lên, nhướn mắt nhìn cô lên án, "Em thật tàn nhẫn!"

"Tàn nhẫn không phải em, là anh mới đúng." Thiên Tình giận dỗi cãi lại, cảm thấy con người này thật xấu xa! Chọc nhẹ ngón tay lên ngực anh, bĩu môi nói, "Tại anh lúc nào cũng thích hung dữ với em, ghét bỏ em, nên em mới muốn quên anh chứ bộ..." Cô thật sự cảm thấy ấm ức thay mình.

Thi Nam Sênh nắm lấy bàn tay cô đan chặt vào năm ngón tay của mình, bàn tay còn lại nhấc nhẹ vòng eo để cô nằm lên người mình, "Vậy rồi em có quên được không?" Anh hỏi nhưng mắt không hề chớp nhìn cô chăm chăm, như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô.

Thiên Tình run lên, cúi đầu cắn cắn môi, mới thành thật thẳng thắn trả lời: "Em... Không thể nào quên được..." Yêu thầm anh nhiều năm như vậy, nếu như có thể quên, cô sớm đã quên rồi….Đâu cần phải đợi đến bây giờ?


"Thật sao?" Thi Nam Sênh hơi nhếch môi, nâng căm cô lên để cô ngẩng đầu nhìn thẳng mình. "Vậy mà em có thể đi biệt suốt mười tháng không đến tìm anh?"

"Tìm anh để rồi sẽ nghe được mấy lời chán ghét của anh. Vì vậy, em chỉ đành phải chịu đựng."

"Vậy em có biết hay không, suốt mười tháng đó, mỗi khi nhớ đến em, anh đều tức tối đến nghiến răng nghiến lợi?"


"Em còn tưởng....Anh hẳn đã quên em từ lâu rồi á chứ." Thì ra, anh ấy cũng có nhớ đến mình...Mặc dù nhớ trong nghiến răng nghiến lợi, nhưng đó cũng là nhớ. Bấy nhiên cũng đủ khiến cô cảm thấy….. Rất thỏa mãn...

"Ừ há, anh cũng cảm thấy, anh vốn không nên nhớ em." Đôi mắt sắc sảo của Thi Nam Sênh lúc này càng thêm phát sáng. Bị anh nhìn chằm chằm khiến mặt cô hơi nóng lên, "Cho nên, khi anh đến tận Seoul tìm em, ngay cả bản thân anh cũng bị hành động đó của mình dọa cho giật mình. Em cừ thật..." Anh cong ngón tay gõ lên trán cô một cái, coi như hình phạt dành cho cô, "Lại còn dám suốt ngày thân mật với Trầm Âm!"

Thiên Tình chớp chớp mắt, nhìn anh, "Anh...Ghen hả?"

"Anh đương..." Chữ ‘nhiên’ vừa định thốt ra anh đã kịp dừng lại, hằm hè nhìn bộ mặt đang mong đợi, anh hé môi ngậm lấy môi cô.

Bao nhiêu lời nói đều bị khuất lấp giữa hai đôi môi không có lối thoát.

... ... ...

Anh mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ngồi máy bay hơn mười giờ, vừa xuống lập tức đến thẳng nhà cô.

Thiên Tình say mê nhìn gương mặt đẹp trai, ngón tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua mi tâm anh.

Trong tim chảy tràn đủ loại hương vị ngọt ngào...

Hôm đó sau khi bị Lăng Phong nhắc nhở, vốn dĩ cô đã âm thầm đi mua thuốc tránh thai. Nhưng….cuối cùng đã không uống nó. Cô nghĩ, nên cứ để mọi chuyện thuận theo ý trời đi!

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi - Chương 143: Quên đi? Điều đó cả em và anh đều không làm được