Hắn đã vui mừng biết bao khi em gái mà hắn yêu thương lại xuất hiện trước mặt hắn. Lần này, hắn chỉ muốn liều mạng bảo vệ em gái thật tốt.
Hắn không biết vì sao Hoàng Mạnh lại biết được tất cả mọi chuyện, nhưng thực sự hắn rất biết ơn anh. Sau chuyện này, hắn xin thề, về sau nhất định phải thật cẩn thận, hơn nữa cũng bằng lòng vì anh mà làm bất cứ chuyện gì.
Hà Ngân vẫn luôn lo lắng cho Phan Vân Lam, không biết vết thương của anh ấy thế nào rồi. Chắc chắn người của Hoàng Mạnh sẽ không đối xử tốt với anh, tất cả cũng vì mình.
Mỗi ngày, cô đều sống trong đau khổ, tự trách. Những lúc trông thấy Hoàng Mạnh sẽ chỉ càng khiến cô không ngừng nhớ tới những chuyện anh đã làm. Cho nên mỗi khi chỉ có mình anh trở về, cô đều tự giam mình trong phòng, không muốn trông thấy người đàn ông kia.
Lâu ngày, cho dù tính cách của Hoàng Mạnh có khá hơn nữa cũng cảm thấy tức giận.
Âm thanh đùng đùng ngoài cửa biểu thị có người đang không ngừng gõ cửa. Hà Ngân ngồi xổm ở góc phòng, ôm chặt lấy thân thể chính mình.
Bởi vì tinh thần không tốt mà gò má trở nên tái nhợt thoạt nhìn không có sức sống. Khuôn mặt vốn chỉ lớn chừng bàn tay lúc này cũng gầy đi không ít.
“Hà Ngân, em đừng ép tôi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét của Hoàng Mạnh, người đàn ông này vốn dĩ không có kiên nhẫn, đối xử với Hà Ngân đã tiêu hao hết toàn bộ nhẫn nại của anh. Thế nhưng cô vẫn như trước không nể mặt mình, thậm chí càng thêm phản kháng mình. Anh chưa bao giờ gặp qua người nào như vậy.
Nhờ có gương mặt hoàn mỹ, gia thế tốt đẹp cùng năng lực hơn người. Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn được con gái theo đuổi.
Nhưng người phụ nữ này lại xem thường anh như vậy, không phải là ỷ vào việc được anh yêu thích sao? Người phụ nữ đáng chết, mình đối với cô còn chưa đủ tốt ư? Vì sao lúc nào cũng muốn chọc tức anh chứ?
Hà Ngân im lặng không lên tiếng, cũng không để ý đến tiếng ồn bên ngoài cửa.
“Shit!” Hoàng Mạnh tức giận chửi bậy một câu.
Tiếp đó, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh trong giây lát, có tiếng chân người bước xuống lầu. Đang lúc cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, bỗng một tiếng súng vang lên, nhắm ngay về phía cửa phòng.
Khóa cửa bị đạn phá hư, Hoàng Mạnh mạnh mẽ đạp tung cánh cửa.
Trông thấy Hoàng Mạnh cầm súng lục, cả người cô không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng áp vào trên tường, mới nhận ra lúc này mình đang ngồi ở góc phòng.
Người đàn ông này chính là ác ma.
“Nếu em không muốn Phan Vân Lam chết thì mau ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.” Anh lạnh lùng nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, chẳng lẽ mình đã khiến cô lo sợ như vậy sao? Sao anh có thể tổn thương cô chứ?
Nước mắt tủi thân lặng lẽ dâng lên trong hốc mắt cô. Cô cố gắng chịu đựng không để nó rơi xuống. Người đàn ông xấu xa này, anh ta chỉ biết uy hiếp thôi sao?
“Tôi đã lên giường cùng anh như anh mong muốn, anh còn định thế nào nữa?” Hà Ngân cắn răng, căm hận nói.