Hà Ngân được đưa vào biệt thự của Hoàng Mạnh, bị nhốt như mọi khi. Còn việc Phan Vân Lam bị mang đến nơi nào cô cũng không hề hay biết.
Nhưng cô vẫn luôn nghĩ đến vết thương trên người anh ấy. Dựa theo tính cách của Hoàng Mạnh, anh ấy nhất định sẽ bị bỏ mặc.
Nếu như viên đạn kia cắm sâu vào thịt, liệu anh ấy có thể nào vì không kịp chữa trị mà để lại di chứng không? Hà Ngân không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô không còn cách nào khác, đành không ngừng hỏi Hoàng Mạnh: “Phan Vân Lam ở đâu? Vết thương của anh ấy thế nào rồi?”
Anh chỉ khẽ nhả từng vòng khói trắng đáp lại cô. Quả nhiên, người đàn ông này chính là tàn nhẫn như vậy.
Hà Ngân hung ác nói: “Không phải anh muốn cơ thể tôi sao? Tôi cho anh.”
Nghe được lời này, Hoàng Mạnh bỗng kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy ánh mắt cô tựa như một ngôi sao sáng rực rỡ, nước mắt đọng lại nơi hốc mắt đang cố gắng kìm chế không để rơi xuống.
Cô lặng lẽ đưa tay về phía khóa kéo sau lưng, vô cùng chậm rãi kéo xuống.
Toàn bộ động tác hết sức chậm chạp, nhưng trên mặt cô đều là dáng vẻ hùng hồn liều chết. Những giọt nước mắt long lanh đọng lại nói cho anh biết cô không tình nguyện chút nào.
Một đoạn tàn thuốc thật dài rơi xuống đầu ngón tay anh, cảm giác cháy bỏng rất mãnh liệt. Anh chỉ biết nhìn đến ngây người, nhìn đến đần độn, sau đó lập tức bình tĩnh như thường, phủi bay tàn thuốc. Dựa vào trên ghế sofa nhìn Hà Ngân chịu nhục cởi quần áo.
Da thịt của cô rất trắng, là trắng mịn trời sinh, tựa như ngọc sứ hoàn mỹ không tì vết. Dáng người cũng không thể nói là hoàn hảo, nhưng tổng thể xinh đẹp cũng đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn qua đều trở nên điên cuồng. Hơn nữa, Hoàng Mạnh càng biết rõ mùi vị trong đó kì diệu không nói nên lời. Không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
“Anh hài lòng chưa?” Hà Ngân không mảnh vải che thân đứng trước mặt anh, bởi vì nhục nhã mà cơ thể hơi run rẩy, thậm chí ngay cả giọng nói cũng như vậy.
Nghĩ tới dáng vẻ hiện giờ của cô đều là vì Phan Vân Lam, lòng anh càng thêm tức giận. Cùng chung một chỗ với anh ấy cô có khó chịu không? Ở cùng anh lại cảm thấy tủi nhục như vậy sao?
Nếu đã như thế, vậy cũng đừng trách anh. Thật vất vả đời này anh mới gặp được cô gái mình thích, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Cho dù phải dùng tới bất cứ biện pháp gì, anh cũng nhất định giữ cô lại bên người, dù là giam cầm cả đời.
Hoàng Mạnh đứng lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt cô, chẳng qua vẫn lạnh lùng như trước, nói: “Tốt, tôi rất hài lòng.”
Anh khẽ nghiêng đầu, cúi người xuống, hôn lên đôi môi khiến mình khó có thể quên được.
Cô chỉ lặng lẽ lui về phía sau một bước, nói: “Vết thương của Phan Vân Lam.”