Nếu Hoàng Mạnh đã đạt được thỏa thuận với Phan Vân Lam, cũng có nghĩa là nhà họ Hoàng đã tham gia vào giới xã hội đen, thành phố Nhiễu đã định trước là sẽ không gió êm sóng lặng nữa.
Nhắm đến người của Phan Vân Lam đều không phải là nhân vật gì dễ chọc, chí ít Hoàng Mạnh cũng chỉ đã nhận ra có sự tồn tại của những người này, chứ không biết những người này rốt cuộc là ai.
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ khi nào thành phố Nhiễu lại trở nên phức tạp như vậy.
Hoàng Mạnh nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Sau đó bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp mọi chuyện, mà những chuyện đen tối này, Hoàng Mạnh thề sẽ không để Hà Ngân bị tổn thương một chút nào hết.
Khi Hoàng Mạnh về đến nhà đã là hừng đông, Hà Ngân say rượu còn chưa tỉnh, thân thể nhỏ bé rúc trên giường, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Hoàng Mạnh đắp chăn lại cho cô một lần nữa, đang nghĩ làm thế nào mới có thể khiến tâm hồn cô ấm áp lại lần nữa.
Phan Vân Lam đã đồng ý cho anh nói rõ chân tướng cho Hà Ngân, nhưng dù sao những chuyện kia cũng do mẹ anh gây nên, anh nên bồi thường thế nào? Chỉ có thể dốc hết sức đối xử tốt với cô.
Hoàng Mạnh cúi người xuống vuốt lên chân mày đang nhíu lại của Hà Ngân, nhẹ nhàng hôn lên đó rồi nói: “Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.”
Nói xong, anh yên lặng ôm Hà Ngân ngủ một đêm.
Lúc Hoàng Mạnh tỉnh lại trước đã nhìn thấy gương mặt của Hà Ngân.
Gương mặt đẹp đẽ khiến yếu hầu anh khẽ động đậy, mặc dù lửa ham muốn đốt người nhưng Hoàng Mạnh vẫn nhịn được, không thể lại để Hà Ngân đau lòng nữa.
Hoàng Mạnh lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Đã có người giúp việc bưng canh giải rượu và một bữa cơm thanh đạm lên theo lời dặn của anh.
Đồng hồ sinh học của Hà Ngân rất chính xác, buổi sáng tám giờ đều sẽ tỉnh dậy đúng giờ.
Vì say rượu, đầu cô khá đau, loáng thoáng nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang mặc đồ ngủ bưng một thứ gì đó đứng bên cạnh giường cô.
“Nào, uống canh giải rượu sẽ đỡ hơn rất nhiều.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, Hà Ngân không tự chủ được há hốc miệng.
Cháo thơm ngon trôi từ cổ họng xuống, đầu óc Hà Ngân tỉnh táo hơn một chút.
Khi nhớ lại hoàn cảnh của mình, chân mày cô lại nhíu lại, đối diện với chiếc thìa đang đưa tới chỗ này, cô quay đầu đi.
“Hà Ngân, ngoan, uống vào thì không khó chịu nữa.”
Hà Ngân nhìn thoáng qua Hoàng Mạnh, cô vẫn không để ý, che chăn lên tỏ vẻ không muốn nhìn thấy người này.