“Ông chủ, sau khi Lê Hùng và Phan Vân Lam đến Mỹ liền mất liên lạc.”
Trợ lý Tân Nhiên mới đến đứng cạnh Mạnh Biên cung kính nói.
“Trần Giang không liên lạc được với bọn họ sao?”
Trần Giang chính là trợ lý lúc trước, được ông phái đi Mỹ xử lý chuyện của Lê Hùng.
“Không.”
Mạnh Biên bưng chén trà trước mặt lên, nhìn không rõ là vẻ mắt gì:
“Bảo Trần Giang quay về.”
Tia sáng trong ánh mắt dần dần biến mất trong bóng tối:
“Đến lúc đi điều tra thân phận của Phan Vân Lam rồi.”
Tân Nhiên nhận lệnh, lui xuống.
Trong phòng trà chỉ còn người đàn ông ôn hòa nho nhã kia, gương mặt bình tĩnh mang theo chút ý cười, không đoán ra được rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Phan Vân Lam, quả nhiên là người thú vị.” Một lúc sau, trong phòng vang lên câu nói kỳ lạ.
Phan Vân Lam rất lo lắng cho Hà Ngân, khi anh ấy thu xếp cho Lê Hùng liền phát hiện có người đang theo dõi điều tra tung tích của bọn họ, may mà ở Mỹ anh ấy cũng xem như là một người giảo hoạt, rất nhanh đã cắt đứt được đám người kia, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lê Hùng, lại phát hiện không gọi được cho Hà Ngân.
Anh ấy không dám nghĩ đến Hà Ngân ở bên kia đã xảy ra chuyện gì, sớm biết vậy đã không để cô một mình ở lại đối mặt rồi.
Phan Vân Lam ngồi trên máy bay vô cùng nôn nóng, đứng ngồi không yên.
“Vì sao anh lại đứng ngồi không yên vậy?”
Một cô gái tuổi xuân ngồi cạnh anh ấy cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn gò má xinh đẹp của Phan Vân Lam, mong chuyến đi sẽ không nhàm chán nữa.
Ngoại trừ Hà Ngân ra Phan Vân Lam đều luôn không có kiên nhẫn, cho dù người trước mắt là một người xinh đẹp không thua kém gì với Hà Ngân.
“Cô quan tâm hơi nhiều rồi.”
Phan Vân Lam thản nhiên nói.
“Cho dù anh có nóng lòng cũng không thể chạy về được, tôi đoán chắc hẳn anh không phải người bình thường.”
Cô gái nói những lời kỳ lạ.
Phan Vân Lam nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Cô không phải xem phim nhiều quá rồi đấy chứ? Cô, tôi, hai ta đều là người bình thường.”
“Chào anh, tôi tên Giang Việt Nhượt.”
Cô gái mỉm cười đưa tay ra, không để ý đến sự bất lịch sự của Phan Vân Lam.
“Phan Vân Lam.”