“Sếp Hoàng, tình huống của Lê Hùng rất phức tạp, người nhà không tạo thành điểm yếu được.” Trợ lý nói trong điện thoại.
Hoàng Mạnh dụi tàn thuốc, trước mặt anh đã có rất nhiều tàn thuốc, trong mắt vằn lên tia máu, trông anh như già thêm vài tuổi.
“Không cần tra xét, mang Lê Hùng tới khu vực bị bỏ hoang ở phía nam thành phố, báo cho Hà Ngân, bảo cô ấy một mình tới đó.” Hoàng Mạnh đứng lên, dùng nước lạnh dội vào mặt, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Anh suy nghĩ cả một đêm, cho dù Hà Ngân chỉ lợi dụng anh, anh cũng không muốn để cô rời đi. Thật vất vả mới tìm được một người khiến anh yêu say đắm như vậy, sao có thể dễ dàng để cô rời đi được.
Nếu như không yêu anh, thì anh sẽ buộc chặt cô bên người, chờ ngày cô yêu anh.
“Vâng!”
Hoàng Mạnh trầm tư một lúc, sau đó nói: “Phan Vân Lam nhất định sẽ ở gần đó, sắp xếp người khác ngăn cản anh ta.” Hoàng Mạnh dừng một chút: “Đừng làm tổn thương Phan Vân Lam.” Nếu không thì Hà Ngân sẽ không vui, đương nhiên, những lời này anh không nói với trợ lý.
Cả đêm, Hoàng Mạnh chỉ nghĩ đúng một chuyện, chính là muốn không từ thủ đoạn nào giữ Hà Ngân ở lại bên mình, sự điên cuồng trong lòng anh đối với Hà Ngân chỉ tăng lên chứ không hề giảm đi chút nào, thậm chí anh còn không tính toán những lời nói hôm nay của Hà Ngân.
Khi Phan Vân Lam điều tra được bệnh viện của Lê Hùng, Hoàng Mạnh đã cho người chuyển Lê Hùng đi chỗ khác, Phan Vân Lam tới nơi đã không còn ai.
Hà Ngân cũng không có việc gì làm, sau khi cắt đứt với Hoàng Mạnh, cô nhanh chóng xuất viện, trở về nhà.
Phan Vân Lam đang nói chuyện trong điện thoại, đáng lẽ lúc này anh nên tới hiện trường trực tiếp chỉ huy, nhưng bây giờ Hà Ngân khiến anh rất không yên tâm, cho nên anh không thể làm gì khác, chỉ có thể ngày ngày ở bên cạnh cô, cho dù không nói gì cũng được.
Phan Vân Lam vừa cúp điện thoại, số lạ gọi đến.
Anh ta nghi ngờ nhận điện thoại: “A lô?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, ngay khi Phan Vân Lam định cúp máy thì bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn, nhưng có thể nhận ra đó là giọng của Hoàng Mạnh, xem ra tối qua anh ta cũng không hề bình yên…
“Có thể để Hà Ngân nghe điện thoại không?” Đầu dây bên kia tỏ ra mệt mỏi.