Hà Ngân vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Hoàng Mạnh, trong lòng khẽ động, trái tim dường như tan chảy…
Ngay khi cô phát hiện lửa lan ra, không biết lấy sức lực từ đâu mà cô có thể dùng bàn tay bị thương kéo Phan Vân Lam, từng bước đi tới cửa, cho tới lúc xe cứu thương đến cô mới ngất đi. Không ngờ đám người này lại ác như vậy, một lòng muốn đưa bọn họ vào chỗ chết. Hà Ngân sẽ không ngờ được rằng ân oán nhiều năm của cô và Hà Dung đã đạt đến mức người sống kẻ chết…
“Hà Ngân, là tôi không bảo vệ em thật tốt…” Hoàng Mạnh chân thành nhìn Hà Ngân: “Từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương em.”
Trái tim lạnh như băng của Hà Ngân chậm rãi tan chảy, thù hận và tình yêu đan xen vào nhau khiến cho Hà Ngân vô cùng khó xử. Cô không biết cô nên làm gì nữa, lần đó cô suýt bị chịu nhục, cô có thể tha thứ được sao? Còn người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn muốn tổn thương cô nữa, cô có thể yêu anh ta sao?
“Em đi thăm Phan Vân Lam một chút.” Hà Ngân không biết đáp lại như nào, không thể làm gì khác, đành đổi chủ đề nói chuyện.
Hoàng Mạnh nghe được lời của Hà Ngân, trên trán lập tức nổi gân xanh. Anh thổ lộ đầy thâm tình như vậy mà người phụ nữ này lại nhớ tới người đàn ông khác…
“Tôi không cho phép em nghĩ đến anh ta!” Âm thanh Hoàng Mạnh rất lớn, hiển nhiên đã tức giận.
Hà Ngân không thích sự bướng bỉnh của Hoàng Mạnh, nên cô cũng không cam lòng yếu thế: “Phan Vân Lam vì em mà bị thương nặng, em quan tâm anh ấy thì đã sao?”
Hoàng Mạnh biết bản thân đuối lý, nhưng trong lòng rất không thoải mái, chỉ có thể cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, nói: “Tôi không cho phép em đi thăm là vì vết thương của Phan Vân Lam đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, em yên tâm, chỉ là bị thương nặng hơn nên thời gian hôn mê lâu hơn em một chút mà thôi.”
“Không được, em không đi thăm thì không yên tâm được!” Hà Ngân nhớ Phan Vân Lam đã từng bị chấn thương, tối hôm qua đầu anh ta còn có máu chảy xuống, cảnh tượng vẫn sờ sờ trước mắt, cô không thể nào yên tâm.
Hoàng Mạnh rất khó chịu, bởi vì anh lo lắng cho cô, ở bên cạnh cô suốt cả một đêm thì cô không quan tâm, nhưng cô vừa tỉnh lại đã đi tìm tên Phan Vân Lam kia…
Hoàng Mạnh trực tiếp túm lấy tay Hà Ngân, không cho phép cô rời đi.
Anh không cẩn thận chạm vào vết thương trên tay Hà Ngân.
Hà Ngân đau không chịu được, kêu lên một tiếng.
Hoàng Mạnh thấy máu tươi thấm ướt lớp băng vải, vô cùng đau lòng, tự trách bản thân quá lỗ mãng.
“Y tá, vết thương chảy máu rồi.” Hoàng Mạnh nhấn chuông gọi.
Hà Ngân thấy dáng vẻ hối hận của Hoàng Mạnh, nhẹ giọng nói: “Hoàng Mạnh, em chỉ đi thăm Phan Vân Lam một chút mà thôi, em rất lo lắng cho anh ta, anh ta chẳng khác nào anh ruột của em…”