Tỉnh dậy, Hoàng Mạnh vội vàng nhìn sang bên cạnh, thấy Hà Ngân đang ngủ say anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh sợ rằng mình thật sự nằm mơ, vừa tỉnh lại sẽ không thấy ai bên cạnh nữa, cũng may không phải là mơ.
Ánh mắt anh nhìn Hà Ngân rất say đắm, người phụ nữ này sao có thể ăn anh sạch sẽ như vậy chứ? Hoàng Mạnh không có cách nào giải đáp vấn đề này, anh không nhịn được, kề sát vào Hà Ngân.
Ngày hôm qua đã làm ba lần, cô đúng là mệt chết rồi, làm thế nào cũng không tỉnh. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo, lông mi rất dài, không ngừng phập phồng theo hơi thở, mũi nhỏ, miệng nhỏ, bất kì chỗ nào Hoàng Mạnh cũng thấy vô cùng hoàn mỹ.
Anh không nhịn được cười nhẹ một tiếng, tiến lên trước, hôn lên môi Hà Ngân. Bờ môi mềm mại của cô khiến anh không cách nào thoát ra được, không khỏi dùng thêm chút sức lực, còn định cạy chiếc miệng anh đào nhỏ xinh của cô ra.
Lúc này, Hà Ngân tỉnh, ánh mắt mơ hồ nhìn anh, chưa tỉnh ngủ: “Anh làm gì thế?” Hà Ngân ngơ ngác hỏi.
Hoàng Mạnh cười, nếu đã tỉnh rồi vậy thì tiếp tục thôi. anh cười xấu xa, xoay người đè lên cô, sau đó dịu dàng hôn Hà Ngân. Lần này Hà Ngân hoàn toàn tỉnh lại, vừa bị động đáp lại nụ hôn kịch liệt của anh, vừa gào thét trong lòng.
Người đàn ông này không biết mệt sao? Hơn nữa, sao anh lại được voi đòi tiên như thế? Chẳng lẽ cùng anh bắt đầu thì sẽ không dừng lại được? Hà Ngân không ngừng than khổ trong lòng, nhưng Hoàng Mạnh càng lúc càng hưng phấn, một lát sau, quần áo Hà Ngân đều bị vứt sang một bên.
Thật vất vả mới tránh thoát được nụ hôn của Hoàng Mạnh, Hà Ngân bất đắc dĩ bĩu môi nói: “Em mệt rồi.”
Hoàng Mạnh sửng sốt, sau đó ngừng lại, vẻ mặt giống như trẻ con làm sai chuyện: “Mệt lắm sao? Nhưng… tôi cảm thấy, cục cưng, em thật đẹp, mỗi lần nhìn thấy em tôi đều không kìm chế được.”
Mặt Hà Ngân sầm lại, Hoàng Mạnh trèo xuống khỏi người cô, hít sâu một hơi, cố nén lại ý định đè cô lần nữa.
“Tôi đi tắm nước lạnh là được.” Anh hờ hững nói, sau đó đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy rào rào, trong lòng Hà Ngân vô cùng kinh ngạc, cô cảm thấy Hoàng Mạnh không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Những chuyện và người anh muốn thì có bao giờ anh thỏa hiệp đâu, nhưng bây giờ…
Nghĩ tới đây, cô không khỏi cấu vào người mình một cái, đau đớn khiến cho cô tỉnh táo lại: “Chẳng qua là diễn trò thôi, nếu anh thật sự yêu cô, sao lại làm như vậy?”
Hà Ngân lẩm bẩm, sau đó cố gắng giữ vững lòng mình.