Đến nửa đêm, Hà Ngân mới xử lý xong chuyện của Dạ Khôi. Trước đó, Hà Ngân căn bản đều qua đêm ở Dạ Khôi, nhưng bây giờ Hà Ngân cảm thấy tình cảm của Phan Vân Lam đối với cô càng ngày càng mãnh liệt, cho nên bây giờ Hà Ngân không dám ở Dạ Khôi nữa, để tránh những phiền phức không đáng có.
Hà Ngân nằm trên giường suy nghĩ về Hoàng Mạnh, Hà Ngân không biết tại sao bây giờ cô lại cảm thấy rất nhớ Hoàng Mạnh, chẳng lẽ cô có ý gì với anh sao?
Sau khi suy nghĩ một chút, Hà Ngân xác định ý nghĩ trong lòng mình, đúng là cô thật sự có ý với Hoàng Mạnh, nhưng đó là vì muốn mượn thế lực của Hoàng Mạnh để trả thù Hà Dung. Bây giờ Hà Ngân chỉ vì hoàn thành mục tiêu báo thù nên mới tiếp cận Hoàng Mạnh, hoàn toàn không có nguyên nhân gì khác.
Chẳng qua Hà Ngân không biết, bây giờ cô không thể nào hận Hoàng Mạnh, bởi vì trong lòng cô đang có mối hận thù sâu đậm với Hà Dung. Chuyện Hà Dung làm với cô trước đó, cô cho rằng là do Hoàng Mạnh sai khiến, cho nên bây giờ cô rất hận Hoàng Mạnh.
Hai ý nghĩ vô cùng mâu thuẫn, nhưng Hà Ngân vẫn không muốn thừa nhận, Hà Ngân cho rằng tất cả hậu quả đều là do Hà Dung tạo thành, hơn nữa Hoàng Mạnh còn để cho Hà Dung tới làm nhục cô, chuyện này khiến cho Hà Ngân không chịu được.
“Hoàng Mạnh, xin lỗi, tôi không biết hiện giờ anh có ý gì với tôi, là đơn thuần muốn chiếm tôi làm của riêng hay là làm nhục tôi, hay anh đã thật sự yêu tôi… Nhưng bây giờ những chuyện này không còn quan trọng nữa, bởi vì tôi cùng với anh sẽ chẳng có kết quả gì…”
Hà Ngân lẩm bẩm, từ từ ngủ say.
Đến tám giờ sáng ngày hôm sau, Hà Ngân mới tỉnh dậy. Mặc dù Hà Ngân là chủ của Dạ Khôi, nhưng mỗi ngày cô đều dậy từ rất sớm.
Hà Ngân tỉnh dậy, lập tức nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Hà Ngân không ngờ, cú điện thoại này lại là do Hà Dung gọi tới, nhưng Hà Ngân không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhận điện thoại.