Hà Ngân trực tiếp trở lại trong nhà của mình, hơn nữa đến tận buổi tối cô cũng không hề ra ngoài, bây giờ Hà Ngân vẫn nghĩ tới chuyện ban ngày, chuyện này đã làm cho Hà Ngân vô cùng tức giận.
Hà Ngân thật sự không hiểu nổi vì sao Hoàng Mạnh người này lại có thể vô sỉ đến tình trạng như bây giờ, ban ngày thì tìm người làm nhục mình, nhưng tới buổi tối lại có thể xem như không hề xảy ra chuyện gì mà lợi dụng My My tới uy hiếp mình, ăn cùng với mình như vậy.
"Bây giờ mình thật sự không hiểu nổi, vì sao mọi chuyện lại đến tình trạng thế này? Mình không thương anh ta, bây giờ mình còn có gì đâu mà anh ta vẫn không thể buông tha cho mình chứ? Đúng là trước đó mình dùng dao đâm anh ta bị thương, nhưng bây giờ tình huống như vậy, lẽ nào anh ta còn chưa thể hoàn toàn nguôi giận được sao?
Tâm trạng của Hà Ngân bây giờ thật sự rất phức tạp, hơn nữa cũng không rõ cảm xúc của mình đối với Hoàng Mạnh rốt cuộc là gì? Mình rốt cuộc thấy Hoàng Mạnh thế nào?
Hà Ngân nghĩ tới đây lại nhớ tới chuyện ban ngày, bởi vì Hà Ngân không có cách nào nghĩ rằng Hoàng Mạnh không có bất kỳ liên quan gì với chuyện này được.
Ban ngày, sau khi Phan Vân Lam đưa Hà Ngân trở về thì cũng không biết sau đó Hà Ngân làm cái gì, bây giờ lúc nào Phan Vân Lam cũng muốn biết tình hình của Hà Ngân ra sao.
Khi Hà Ngân muốn đi ngủ thì chuông điện thoại di động lại vang lên.
"Cô chủ, bây giờ cô đang ở đâu vậy? Cô không có chuyện gì chứ?"
Bây giờ Hà Ngân cũng xem như đã quen với giọng điệu này của Phan Vân Lam, bởi vì về cơ bản mỗi ngày Phan Vân Lam đều sẽ có trạng thái như vậy.
"Bây giờ tôi không có chuyện gì, tôi đang ở nhà, anh có chuyện gì sao?"
Phan Vân Lam ở bên kia nghe được Hà Ngân không có chuyện gì thì mới hoàn toàn yên tâm, buổi tối khi Hà Ngân rời đi vẫn làm Phan Vân Lam vô cùng lo lắng, anh ấy cũng đoán được Hà Ngân đi gặp Hoàng Mạnh nên lo lắng cho sự an toàn của cô.
"Tôi không có chuyện gì, bây giờ cô không sao là tốt rồi, buổi tối cô có tới Dạ Khôi không?"
"Tối hôm nay tôi không đi được, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, không có chuyện gì quan trọng thì không cần nói cho tôi biết đâu."
Cuộc điện thoại kết thúc, Phan Vân Lam nắm chặt lấy cái điện thoại di động của mình. đến bây giờ Phan Vân Lam vẫn đang chờ đợi, chờ đợi một ngày Hà Ngân có thể nhìn thấy được điểm tốt của mình, để cho mình trở thành bến tránh gió của Hà Ngân, nhưng tình huống bây giờ như vậy, Phan Vân Lam biết mình sẽ phải chờ đợi trong thời gian rất dài.