Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn >>Chương 5: Có thù không báo không phải quân tử

Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn - Chương 5: Có thù không báo không phải quân tử


“Ôi chao! Khóc rồi, chỉ là hai đường rạch nhẹ nhàng, cô chủ Hà lại khóc sao?”

Sự chế nhạo của Hoàng Mạnh khiến Hà Ngân xấu hổ vô cùng, cắn chặt môi dưới không cho nước mắt tiếp tục rơi xuống.

Hoàng Mạnh không hề vì vậy mà buông tha cho cô, con dao trong tay vỗ vỗ trên gương mặt xinh đẹp của cô, giọng nói vô cùng khinh thường: “Không biết hai má cô chủ Hà xinh đẹp như vậy, nếu để lại vài đường sẹo thì hiệu quả sẽ thế nào nhỉ? Chi bằng tôi tặng cho cô vài đường, cũng tiện cho cô ghi nhớ lòng tốt của họ Hoàng tôi.”

“Đừng, nếu anh không cảm thấy nguôi giận có thể rạch thêm vài đường trên người tôi, cho dù tôi có lỗi trước anh cũng không nên quá tuyệt tình.”

Ánh mắt yếu ớt của Hà Ngân kèm theo chút cầu xin, Hoàng Mạnh nhìn lại cười ha ha hai tiếng: “Thì ra cô cũng biết sợ, thật là hiếm thấy.”

Đôi mắt hẹp dài của Hoàng Mạnh nhìn lại phía mép giường, đưa tay bưng lên một cái ly, đôi mắt cười nhìn vẻ mặt đau đớn của Hà Ngân, giọng nói dịu dàng: “Bỏ đi, thù thì không thể bắt cô trả gấp đôi rồi! Có điều, chuyện tôi đã trải qua thì cô phải trả lại y như thế, không được thiếu.”

Hà Ngân còn chưa kịp phản ứng với ý trong lời Hác Nhan, miệng đã bị bóp chặt, rượu trong ly chảy sạch vào miệng cô, vị rượu nóng ran khiến cô choáng váng, trong khi giãy giụa cổ họng bị siết chặt lại, nước mắt khó chịu lại lăn xuống.

Cô muốn mở miệng nói nhưng không nói nên lời, kịch liệt ho khan hai tiếng, cô thật sự khó chịu chết mất.

Không cần hỏi cô cũng biết Hoàng Mạnh rót cho cô cái gì? Trước đây trong bar cô đã từng bỏ thuốc cho Hoàng Mạnh, anh sao có thể quên mối thù này.



Hoàng Mạnh đặt cái ly lại chỗ cũ, ánh mắt biết cười thưởng thức sự đau khổ của Hà Ngân, giọng nói lại dịu dàng: “Biết không? Thuốc của cô khiến tôi phải truyền ba chai nước ở bệnh viện mới giảm bớt, lúc đó tôi nghĩ, một ngày nào đó tôi cũng sẽ khiến cô nếm thử mùi vị này, cô cứ từ từ hưởng thụ! Trời không còn sớm nữa, tôi phải tắm rửa đi ngủ.”

Hoàng Mạnh từ trên giường bước xuống, nhìn có vẻ lười biếng đi vào phòng tắm. Hơn mười phút sau anh quấn khăn tắm ở nử người dưới rồi bước ra ngoài, lúc này thuốc trong người Hà Ngân hoàn toàn phát huy tác dụng, cô khó chịu sống chết giãy giụa hai tay hai chân, tiếc rằng Hoàng Mạnh trói cô vô cùng chặt, hơn nữa cổ cũng bị trói, cô chỉ có thể tốn công vô ích.

Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn - Chương 5: Có thù không báo không phải quân tử