“Những video đó đâu? Giờ còn không?” Hà Thành Lâm vội hỏi, cậu ta biết những chuyện này liên quan đến danh dự của Hà Dung, nếu Hà Dung đồng ý phối hợp, cậu ta sẽ giúp chị ta xóa bỏ những video này.
Hà Dung cúi đầu, lắc đầu, nói: “Chị cũng không biết video ở đâu. Khoảng thời gian trước có người bí mật gửi thư cho chị.”
“Thư nặc danh? Bên trong có gì?” Hà Thành Lâm tò mò hỏi.
“Bên trong.” Hà Dung nhắm mắt lại, hít sâu nói: “Bên trong là ảnh nhạy cảm của chị và video đêm đó.”
“Tên cặn bã kia đang ở đâu?” Hà Thành Lâm cắn răng nói.
Hà Dung vẫn lắc đầu, chị ta không nói câu nào. Hà Thành Lâm thấy tình trạng hiện tại cũng không biết nên nói gì. Cậu ta đứng dậy, ném bản báo cáo kia vào thùng rác. Cậu ta kéo Hà Dung lên, nói: “Dù gì tất cả cũng đã qua rồi, chị đừng nên quá đau lòng.”
Hà Dung tiến lên ôm chặt Hà Thành Lâm. Chị ta muốn có được chút ấm áp trong vòng tay của Hà Thành Lâm để giảm bớt tâm trạng thấp thỏm lo lắng của mình.
Trong Dạ Khôi, Hà Ngân đang bận vài việc. Đương nhiên, cô vẫn suy nghĩ về Hoàng Mạnh. Cô nhớ đến lúc mình đâm anh, không biết bây giờ vết thương của anh đã ổn chưa.
Hà Ngân lắc đầu, không để mình nghĩ đến anh, cô cảm thấy đó chỉ là sự quan tâm mù quáng. Đột nhiên, một cánh tay duỗi ra trước mặt cô. Cô đẩy ra rồi nhìn thấy Lê Hùng. Cô cười hỏi: “Cậu không kiếm sống à?”
“Có cô chủ ở đây, tớ còn cần phải làm gì, hơn nữa, hai chúng ta thân thiết như vậy, cậu nhẫn tâm để tớ làm việc vất vả sao? Cậu nhìn tay tớ đi, đỏ hết rồi này.” Lê Hùng chu môi nói.
Hà Ngân đẩy tay cô ấy ra, buồn cười nói: “Đừng than nữa, tớ còn không hiểu cậu sao, ngày nào cũng lười biếng.”
“Hừ, làm gì có chứ.” Lê Hùng bướng bỉnh nói.
Hà Ngân cười, không để ý tới cô ấy. Cô còn đang suy nghĩ chuyện hôm qua.