Phan Vân Lam sướng đến ngây dại, Hà Ngân đột nhiên ôm anh ấy khiến anh ấy hơi không biết làm sao. Khẩn trương hỏi: "Sao vậy?" Đột nhiên cô như vậy cũng khiến trong lòng Phan Vân Lam có một dự cảm xấu, Hà Ngân ngẩng đầu lên từ trong lòng Phan Vân Lam nhìn về phía sau chiếc xe của cô, cô phát hiện Hoàng Mạnh đã đi rồi, trong lòng hơi thất vọng, nhưng cô nghĩ tới lúc ở quầy bar, lại cười tự giễu. Phan Vân Lam thấy cô cười một cách khó hiểu, tuy anh ấy không biết Hà Ngân rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, anh ấy cũng sẽ che chở tốt nhất cho cô.
Nghĩ tới đây, Phan Vân Lam vui vẻ ôm Hà Ngân thật chặt, nhưng Hà Ngân không phối hợp, nói một cách ngang ngược: "Không muốn trên mặt có vết thì tránh ra." Sau khi nghe xong Phan Vân Lam lập tức buông tay, trước đây Hà Ngân cũng đã nói như vậy với người khác, sau đó người đó nhập viện đã lâu.
Phan Vân Lam ấm ức nhìn cô, Hà Ngân lại còn nhìn cô chằm chằm, anh ấy buồn bực hỏi: "Vậy rốt cuộc cô sao vậy, trở về cái là ôm tôi, tôi còn tưởng rằng," Hà Ngân tò mò hỏi: "Tưởng rằng sao?"
"Tôi bận tiếp đây." Phan Vân Lam chán chả buồn nói vòng qua người cô đi vào Dạ Khôi.
Hà Ngân nhìn bóng lưng của anh ấy thì buồn cười lên tiếng, nhưng lại nghĩ đến lời anh ấy vừa nói, vẻ mặt trùng xuống lẩm bẩm: "Tôi sao lại không rõ ý anh chứ, chỉ là tâm lý của tôi chỉ còn có thù hận, chúng ta hay là thôi đi."
Hà Ngân giậm giày cao gót rảo bước tiến vào Dạ Khôi, tóc cuộn sóng màu hạt dẻ, váy ngắn màu đen để lộ ra thần thái của một lãnh đạo, bảo vệ ở cửa đều hỏi thăm cô, nhìn bóng lưng cô rời đi mà bảo vệ chỉ thấy đầy khí phách.
Toàn bộ công ty đều rất phục cô, một cô gái chèo chống một công ty lớn như vậy, khổ cực không nói làm gì, mà riêng tính số người gây chuyện đã không ít.
Phan Vân Lam đứng ở quầy bar kiểm số lượng rượu cùng người quản lý rượu, vì Dạ Khôi này là tâm huyết của cô cho nên Phan Vân Lam mới muốn làm việc cho thật tốt, cho dù là một vấn đề nhỏ anh ấy cũng muốn tự mình kiểm tra.
Quản lý rượu bị Hà Ngân kéo sang một bên, ý bảo hắn cứ đi trước, Hà Ngân cầm ly rượu lên nói: "Không tò mò hôm nay tôi đi đâu à?" Phan Vân Lam nghe thấy tiếng cô, cả người run lên suýt nữa không nắm chặt được ly rượu trong tay, im lặng nhìn thoáng qua Hà Ngân.
"Ánh mắt của anh có ý gì, không cầm nổi ly là do anh không đủ khả năng đừng có trách tôi." Hà Ngân nói rất ngang ngược, Phan Vân Lam cưng chiều cô quen rồi, có lẽ trong lòng Hà Ngân, Phan Vân Lam chỉ như một người anh trai ruột.
"Muốn nói thì nói." Phan Vân Lam đau đầu nhìn cô bảo.