Bà Hoàng bị Hoàng Mạnh chọc tức đến nỗi không thở nổi, bà chỉ vào mặt Hoàng Mạnh rồi nói: “Con thật sự muốn ở bên cái cô Hà Ngân kia sao? Cô ta có thể làm gì cho con chứ, con đã xét nghiệm DNA của đứa bé kia chưa? Con chắc chắn nó là con của con sao?”
Hoàng Mạnh không đành lòng để cho bà Hoàng khó chịu nên đành hạ giọng: “Được rồi, mẹ cũng đừng tức giận nữa.”
“Con còn biết không nên để mẹ tức giận sao, chỉ cần con HỨA sẽ không gặp hai mẹ con cô ta nữa thì mẹ cũng sẽ không làm khó bọn họ, nhưng nếu con không nghe lời thì cũng đừng trách mẹ.” Bà Hoàng nói với Hoàng Mạnh. Hà Dung đứng ở bên cạnh nghe thấy bà Hoàng nói thế thì trong lòng vui như mở cờ, bởi vì nếu có bà Hoàng ủng hộ thì Hoàng Mạnh sẽ sớm về bên chị ta, còn Hà Ngân vẫn mãi chỉ là con giáp thứ mười ba chen chân phá hoại gia đình của người khác.
“Được, được, được.” Hoàng Mạnh gật đầu đồng ý, bây giờ, việc anh cần làm nhất là trấn an bà Hoàng, dù sao sức khỏe của người lớn tuổi cũng không được như trước đây.
“Hoàng Mạnh, bác gái, con xin phép về trước.” Hà Dung vui vẻ nói, khi chị ta định đi thị lại bị bà Hoàng giữ lại. Bà Hoàng nói: “Con ở lại ăn cơm đi, lát nữa bác bảo Hoàng Mạnh chở con về.”
“Thật sao ạ?” Hà Dung nhìn Hoàng Mạnh rồi hỏi. Hoàng Mạnh muốn từ chối nhưng bà Hoàng vẫn liên tục véo vào tay anh, làm cho anh chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bà Hoàng, còn bà Hoàng thì lại mỉm cười nhìn Hà Dung, nói: “Hoàng Mạnh sẽ đưa con về, đúng hay không?” Bà Hoàng nghiến răng nhìn Hoàng Mạnh, hơn nữa bà còn vừa liếc mắt ra hiệu vừa véo anh.
Cuối cùng thì Hoàng Mạnh chỉ có thể gật đầu một cách bất đắc dĩ, còn Hà Dung thì rất vui vẻ, chị ta đi đến bên cạnh rồi khoác tay của bà Hoàng một cách tự nhiên, nói: “Vậy thì con sẽ gọi điện cho mẹ con. Cảm ơn bác gái.”
“Bác ấy à, chỉ thích trong nhà đông vui một chút.” Bà Hoàng nói với Hà Dung.
“Còn My My đâu, sao mẹ không thấy con đưa nó về?” Bà Hoàng nghi ngờ hỏi, lúc này thì đèn trong nhà cũng bật lên, và bà Hoàng cũng thấy rõ vết thương trên mặt của Hoàng Mạnh.
“Ôi chao, con bị sao vậy, con đánh nhau với ai.” Bà Hoàng đau lòng nói, bà khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hoàng Mạnh vừa giận dữ nói: “Ai làm? Là cái cô Hà Ngân kia phải không?”
“Không phải.” Hoàng Mạnh bỏ tay của bà Hoàng xuống, bởi vì như vậy làm cho anh nhớ đến cái người tên Phan Vân Lam kia.
Hà Dung đứng ở bên cạnh, thấy khuôn mặt của Hoàng Mạnh như vậy thì đau lòng hỏi: “Anh đã bôi thuốc chưa? Có đau lắm không?”
Hoàng Mạnh cũng không trả lời câu hỏi của hai người bọn họ mà trực tiếp đi lên tầng, nhiệm vụ của anh lúc này là cướp Hà Ngân về, anh sẽ không để cho Hà Ngân ở bên Phan Vân Lam, cho dù sau này cô có hận anh.