“À? Ồ.” Hoàng Mạnh buông Hà Ngân ra, lúng túng gãi đầu rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi, khi thấy Hà Ngân vẫn đang nhìn mình thì lên tiếng: “Những nhìn tôi nữa, nhanh mà ăn đi.”
“Tôi ăn đây.” Hà Ngân bởi vì hai lần vừa rồi nên hơi kiêng kỵ, cô cảm thấy người đàn ông này nhạy cảm quá mức, Hoàng Mạnh nghe vậy thì gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hai người cứ tiếp tục ăn cơm như vậy, không ai nói một câu, nửa tiếng sau thì hai người cũng đã ăn xong rồi. Hà Ngân đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hoàng Mạnh cũng lập tức đứng đậy theo.
“Chúng ta đã ăn xong rồi, còn có việc gì sao?” Cô nghi ngờ nhìn Hoàng Mạnh, cô ăn cơm xong kiểu gì cũng phải đi rồi, vậy Hoàng Mạnh còn đi theo cô làm gì.
“Cô đã quên hôm nay tôi mời cô ra ngoài là vì có chuyện muốn nói sao.” Hoàng Mạnh nói, vấn đề này cũng là khi anh ăn xong lại đột nhiên nghĩ đến việc bản thân đã đồng ý với mẹ mình và My My là ngày mai sẽ dẫn hai mẹ con đi ra ngoài chơi để hoàn thành ước nguyện của mẹ.
Hà Ngân đi đến trước mặt anh rồi nói: “Anh nói đi.”
“Thực ra những gì cần nói thì tôi đã nói hết trong điện thoại rồi, là vì My My, thằng bé muốn ra ngoài chơi với cô.” Hoàng Mạnh ngượng ngùng nói, thật ra anh cũng rất ít khi chủ động mở miệng mời người khác.
Cô suy nghĩ một lúc thì nhớ đến nội dung của cuộc điện thoại và tin nhắn mà anh gửi, nhưng sau đó Phan Vân Lam lại tắt máy của cô đi, vì vậy nói: “Không phải là lúc đó tôi đã từ chối rồi sao.”
“À, ờ, đúng đúng đúng.” Hoàng Mạnh gãi đầu nói, Hà Ngân nhìn anh, sau đó nghĩ nếu như anh không có mấy chuyện phiền phức kia, tính tình tốt một chút thì nhất định sẽ rất phù hợp với hình tượng anh hàng xóm tốt bụng rồi.
“Để tôi đưa cô về.” Hoàng Mạnh nắm lấy tay của Hà Ngân rồi đi ra ngoài, không cho cô có cơ hội từ chối, còn Hà Ngân thì lại quen với một Hoàng Mạnh như vậy rồi nên cô cũng không chống cự, bởi vì cô biết chống cự cũng vô ích, hơn nữa còn có thể khiến cho đối phương làm ra những hành động ngang ngược hơn.
Tinh tinh tinh.