Hoàng Mạnh ngồi trong văn phòng hút thuốc.
Từ sau khi Hà trở về, anh ấy vẫn chưa đến văn phòng, công ty phát triển đến bây giờ, cũng không phải là thiếu anh ấy thì không thể hoạt động được, nếu không còn mời mấy người bên dưới đến đẻ làm gì.
Thế nhưng ngày thứ 3 kể từ sau khi Hà Ngân trở về thì anh ấy đi làm, về lí mà nói, anh ý bây giờ phải ở nhà để lên kế hoạch cho tuần trăng mật không lâu sau nữa, thế nhưng không có.
Anh ấy bây giờ đã không còn cách nào đẻ đối diện với Hà Ngân, hoặc có thể nói không biết nên đối diện với Hà Ngân như thế nào.
My My là con của Hà Ngân, thông tin này, giống như sét giữa trời xanh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán đập vào đầu anh, hơn nữa còn nổ tung thành công, khiến đầu anh rối ren.
Nghĩ đến Hoàng Mạnh hành sự quyết đoán bị lừa, anh vô cùng lúng túng cũng không biết phải đối xử thế nào với Hà Ngân, vậy nên cách đầu tiên của anh lại là trốn chạy.
“Tổng giám đốc Hoàng.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Là thư kí Trương.
Bước vào là một người phụ nữ mặc áo vest đen, tướng mạo xinh đẹp, chỉ là bị chiếc áo vest đen làm cho già đi. “Tổng giám đốc Hoàng, đây là hợp đồng mà tập đoàn Tô thị gửi đến, mời ngài kí.”
Thư kí Trương giải quết công việc chung, mặc dù trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng có thể trở thành thư kí đầu tiên chấp hành lệnh sếp không đi cửa sau, có thể thấy rằng năng lực làm việc cũng không kém cỏi.
IQ càng cao thì lí trí cũng càng cao, hơn nữa thường ngạo mạn, nên.
Hoàng Mạnh kí xoẹt xoẹt tên mình vào hợp đồng, kí xong, ngẩng đầu lên nói: “Cô có thể đồng ý giúp tôi một chuyện không?” Hoàng Mạnh ngập ngừng, rồi lại tiếp tục nói thêm: “Giá cả dễ bàn.”
Trương Tịnh từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến có một ngày có thể sững người ra thế này ở bên cạnh Hoàng Mạnh.
Không giống với vị tổng giám đốc cao ngạo thường ngày, cô luôn luôn có quy tắc, thậm chí luôn luôn tuân thủ nghiệm ngặt mặc áo vest đứng tuổi, bị vô số người khinh thường là người trung tuổi thì đều tỏ ra không vấn đề gì.
Chỉ cần người đang ngây ra ở đây là cô là được rồi, tổng giám đốc cần một thư kí có năng lực nghiệp vụ cao, mà cô vừa hay chính là.
Hoàng Mạnh từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy dài màu đen hở ngực: “Mặc thử xem.”
Màu đen là màu sắc mà Hà Ngân thích nhất, nghĩ đến đây, tay của Hoàng Mạnh sững lại, định đổi sang chiếc váy màu trắng.