“Anh sẽ cho em một đám cưới hoành tráng hơn.” Hoàng Mạnh nói xong liền dẫn Hà Ngân rời khỏi nơi hỗn loạn này, cái nơi khí độc mây đen ấy anh thực sự ở đủ rồi.
Để lại một mớ hỗn độn phía sau, mặc cho những người đó nói gì, mối quan tâm duy nhất bây giờ của Hoàng Mạnh chỉ có Hà Ngân.
Mạnh Biên sau khi nhận được tin này xong, thở liền ba tiếng nghiệt duyên, nếu như thằng bé Hoàng Mạnh này dám làm hại đến sợi tóc của Hà Ngân thôi, thì đừng trách lão già này trở mặt không nhận người.
Trò cười của đám cưới đó được giấu diếm lại, các nhà truyền thông lớn đương nhiên sẽ bị nhà họ Hoàng khống chế không dám đăng lên báo, nói bậy cái gì.
Hà Dung không dám đi đến quán rượu, sợ ai nhìn thấy cũng chỉ trỏ cô, nói cô là người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ của nhà họ Hoàng, chính là người phụ nữ bị Hoàng Mạnh bỏ rơi hai lần, Hà Dung cô ta kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chịu được những lời nói đó của người khác.
Hà Dung lúc đó trong lòng vô cùng đau khổ, đem rượu ngon trong nhà ra.
“Chị à, chị lại uống rượu, chị quên cái lần đó chị uống đến nỗi phải vào viện rồi à? Cơ thể chị không chịu nổi sự giày vò này đâu.” Hà Thành Lâm nhìn bộ dạng của chị mình cũng rất đau lòng.
Hà Dung nhìn thấy Hà Thành Luân giật mất li rượu, òa lên khóc: “Xảy ra chuyện như vậy, em còn không để chị trút ra hết sao? Bây giờ chị đã trở thành trò cười cho khắp thành phố Nhiễu này rồi.”
Bà Hà vừa hay ở ngoài cửa nghe thấy Hà Dung nói xong liền bước vào phòng nói: “Trò cười cái gì, ai dám chê cười con gái ta.”
“Mẹ ơi, người phụ nữ ấy trở về rồi, con, con còn có thể làm được gì? Cái đêm hôm đó, mẹ không phải không biết….” Hà Dung đau khổ nói.
“Im miệng.”
“Con với Hoàng Mạnh hoàn toàn chưa xảy ra quan hệ gì, cũng không có mang thai, mẹ à, chúng ta còn tự lừa mình lừa người đến khi nào nữa đây, cho dù thật sự mang thai đi chăng nữa, Hoàng Mạnh không phải vẫn không cần con sao?” Hà Dung vừa nói vừa khóc òa lên, tại sao tại vì sao Hoàng Mạnh lại đối xử với cô như vậy, cô có điểm nào không bằng người phụ nữ Hà Ngân kia.
“Chúng ta nói có thì là có, con hiểu chưa?” Bà Hà nhìn bộ dạng của con gái cũng vô cùng đau lòng, thế nhưng sự việc phát triển đến bước này, chẳng ai lường trước được.
“Mẹ, điều này còn quan trọng không?” Hà Dung dường như đã hết cách với mọi việc trước mắt rồi, bản thân cố gắng dùng mọi thủ đoạn mới tạo ra được cảnh giả này, mới khiến Hoàng Mạnh đồng ý lấy mình, thế nhưng Hà Ngân xuất hiện rồi thì mọi thứ đều thay đổi cả.
Hoàng Mạnh có chịu đâu cơ chứ, thì còn có thế có cách gì nữa?
“Nếu ta nhớ không nhầm, Phan Vân Lam đã tỉnh lại rồi.” Bà Hà nhìn đứa con gái, trên môi nở một nụ cười ác nghiệt.
“Sau khi hắn tỉnh lại Hà Ngân càng không hận Hoàng Mạnh nữa, mẹ xem chuyện xảy ra hôm nay, Hà Ngân tin tưởng Hoàng Mạnh như vậy, thậm chí còn cho phép để con sinh con ra.” Hà Dung bất mãn bĩu môi.
“Chi bằng chị trực tiếp đi bắt cóc Hà Ngân lần nữa, để cô ta không còn còn dụ dỗ được anh rể nữa.” Hà Thành Lâm cũng rất yêu thương chị mình, hung tàn nói.