Hà Dung mặc chiếc váy cưới tinh khôi ở chỗ mục sư, hung tàn nhìn chằm chằm Hà Ngân bọn họ, khuôn mặt tràn đầy sự tức tối và căm hận, ngón trỏ đã cấu chặt vào bàn tay, nhưng lại không đau đớn một chút nào.
Tại sao Hà Ngân chưa chết, tại sao mỗi lúc cô cho rằng là lúc hạnh phúc nhất thì lại có người đến ngáng đường, lần trước như vậy, lần này tại sao lại là như vậy.
Hận đến nỗi hai gò má của Hà Dung méo xệch, cô ta bây giờ, hận là không thể xé xác cái người phụ nữ trước mặt ra làm vạn mảnh, người phụ nữ như Hà Ngân đáng phải chết không phải sao?
“Hoàng Mạnh à, con đừng quên, Hà Dung bây giờ còn đang mang thai con của con.” Bà Hà cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cả hai lần đám cưới của con gái mình đều vì người phụ nữ tên Hà Ngân phá hỏng, thực sự là đáng hận.
Hoàng Mạnh không thèm để ý những lời nói này, trong mắt anh bây giờ tràn ngập hình ảnh người con gái mà ngày đêm anh mong nhớ, lúc này làm gì có thể để ý đển thứ gì khác.
Cho nên, đối với những lời của mẹ vợ trên danh nghĩa, anh quan tâm cũng không thèm quan tâm, khách kHỨA bên dưới đều xì xầm to nhỏ, những việc trong gia đình danh giá cuối cùng cũng như nhà bình thường, bao gồm đám cưới lần trước và cả đám cưới vẫn chưa xong này, không thể không nói, Hoàng Mạnh thật sự rất đào hoa.
Hoàng Mạnh lúc này nhìn thấy người trước mặt, nỗi nhớ kìm nén một khi bộc phát thì không thể thu hồi lại được, từng cử chỉ hành động của người trước mặt, thậm chí một cái nhăn mày cũng đều khiến anh khắc ghi trong lòng, nhìn biểu cảm của Hoàng Mạnh, Hà Ngân biết bản thân mình chắc chắn cuối cùng cũng làm đúng một lần, chuyện tình cảm là phải dũng cảm.
Mặc dù không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng ít nhất đã từng dũng cảm, giống như Hà Ngân bây giờ, thì không điều gì may mắn hơn sự dũng cảm của bản thân lúc này.
“Chuyện này là sao?” Bà Hoàng cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Hà Ngân làm cho mơ hồ, bà vẫn nhớ rõ Hoàng Mạnh lúc vừa từ Mĩ trở về, sự chán nản và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt rõ như thế, nhìn thấy tất cả đồ vật có liên quan đến Hà Ngân trong phòng đều lặng im một lúc lâu, mặc dù Hoàng Mạnh không nói gì, thế nhưng cái cảm giác dường như mất đi linh hồn, bà Hoàng nhìn thấy mà đau lòng.
Đó là một lần duy nhất, bà hi vọng Hà Ngân vẫn còn sống thì chí ít Hoàng Mạnh sẽ không trở thành bộ dạng ấy.
Nhưng đến nay, mọi chuyện diễn ra giống như mơ vậy không thể tưởng tượng nổi, bà Hoàng cũng đã nghĩ lại, nếu như Hà Ngân còn sống thì bà có thể chấp nhận con bé không?
Nếu Hoàng Mạnh có thể vui vẻ, bà nghĩ bà có thể làm được.
“Con của chúng ta rất đáng yêu, tên là Đồng Đồng.” Hai người dường như tự thoát khỏi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, trong thế giới ồn ào chỉ còn lại hai người họ, đôi mắt sưng húp của Hà Ngân cũng chan chứa nước mắt, nhìn Hoàng Mạnh, đúng vậy, một năm nay, họ đã có con với nhau, vui mừng biết bao, đứa trẻ đó năm đó vẫn còn sống.
“Thật..thật sao?” Hoàng Mạnh vui mừng tột độ, Hà Ngân có lẽ đã là điều rất diệu kì rồi, rõ ràng, anh tận mắt nhìn thấy Hà Ngân nhảy xuống, sự đau khổ và tuyệt vọng lúc đó vẫn còn hằn sâu trong tim, còn hiện tại, Hà Ngân lại có thể sống sờ sờ xuất hiện trước mắt anh, nói với anh, con của họ vẫn còn sống.