Hà Ngân cùng Lê Hùng đến thành phố Kinh thăm Phan Vân Lam.
Đủ loại tư vị của thế gian ngổn ngang trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, chớp mắt liền trở thành bãi bể nương dâu, nhất thời không rõ có cảm nhận gì, hai người đứng ở phía xa xa nhìn vào phòng bệnh, bên ngoài cửa có vệ sỹ, mà Hà Ngân và Lê Hùng không muốn có quá nhiều người biết rằng cô vẫn còn sống.
Mạnh Biên lấy danh nghĩa thăm bệnh con trai mình để đưa Hà Ngân và Lê Hùng vào, bà Phan không ở đó, gần đây tình hình của nhà họ Phan cũng là sóng trước chưa lên mà sóng sau đã xô tới, không biết nhà họ Hoàng dùng cách gì mà lại có thể mượn được người của bên chính phủ, áp chế khó khăn do nhà họ Phan và Mạnh gây ra, đúng là đã quá xem thường anh ta rồi.
Hà Ngân cùng Lê Hùng nhìn Phan Vân Lam trên giường bệnh, anh ấy mặc một bộ quần áo trắng xanh dành cho bệnh nhân, sắc mặt thoạt nhìn không tồi, được an dưỡng rất tốt ở bệnh viện, chỉ là không biết khi nào mới tỉnh lại, mà cũng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nỗi chua xót nổi lên trong lòng Hà Ngân, vô số áy náy bao phủ trái tim cô, cô hy vọng người phải nằm đó chính là mình mà không phải Phan Vân Lam, một Phan Vân Lam mà cô coi như anh trai của mình.
Tâm tình của Lê Hùng giờ phút này cũng không dễ chịu, biết Phan Vân Lam hôn mê cùng với tận mắt chứng kiến hoàn toàn là hai việc khác nhau, cho dù trải qua nhiều đau khổ như vậy tại nước Mỹ, Lê Hùng cũng chưa từng khóc, mà giờ phút này hốc mắt cô lại ửng đỏ.
Họ đã từng có khoảng thời gian sống nương tựa lẫn nhau, cho dù có chịu nhiều cực khổ, có khách hàng hống hách đến tìm họ gây sự, nhưng ba người ở bên nhau dường như sẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa cả, thế sự khó lường, vậy mà lại rơi vào tình cảnh này.
Người thân mà Lê Hùng vẫn luôn mong nhớ đã tìm được rồi, cô tìm được người anh trai dùng vóc người bé nhỏ của mình để bảo vệ cô rồi, nhưng gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, người đó còn suýt nữa hại chết Phan Vân Lam, cô phải làm sao đây?
"Nếu hai người muốn trốn thì không nên ở lại đây lâu, bà Hoàng sắp đến rồi." Mạnh Biên nhíu mày nói.
Khi đã già rồi mới biết hóa ra mình có con trai, đã vậy còn quen biết nhau nên mới trở thành cục diện như bây giờ, dù cho đã trải qua nửa đời sóng gió, Mạnh Biên cũng hoàn toàn không thể bình thản ung dung như thường được.
Giờ nhà họ Hoàng cùng nhà họ Cố đã thỏa thuận với nhau điều gì đó, họ muốn che chở cho nhà họ Cố, hắn hiểu rõ quy tắc thương nhân không đấu đá với quan viên nhà nước, Hà Ngân lại không đành lòng, hiện giờ chỉ có thể để cho Hoàng Sinh nhận được báo ứng mà hắn phải nhận, không, nhất định phải tử hình thì mới có thể làm dịu đi nỗi đau này.
Hà Ngân cùng Lê Hùng đi ra khỏi phòng bệnh, khóe mắt Lê Hùng vẫn còn đỏ, thấy Mạnh Biên không ở cạnh nữa, Lê Hùng mới mở miệng nói: "Tớ muốn đi gặp Hoàng Sinh."
Hà Ngân nhìn Lê Hùng, thật ra trong lòng Hà Ngân hận Hoàng Sinh vô cùng, tin chắc rằng Lê Hùng cũng như vậy, thế nhưng Hoàng Sinh lại là anh ruột của Lê Hùng, Hà Ngân không thể quên được khi còn ở Dạ Mị, Lê Hùng uống rượu cứ khăng khăng muốn đi tìm anh trai, đó chính là sự ấm áp duy nhất trong suốt thời thơ ấu của cô.
"Cậu đến Nhiễu thành đi, tớ ở Kinh thành chờ cậu." Hà Ngân nói.