“Cô phải biết, Giang Việt Nhượt bây giờ vẫn đang tìm cô, cô mà bị cô ta bắt được thì cũng chẳng tốt hơn bây giờ là bao.” Hoàng Mạnh tiến lên phía trước rồi nói, sự sắc bén trong ánh mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của anh ta khiến Lê Hùng sợ run lên, dưới đôi mắt đen thẳm ấy của anh ta, dường như chẳng có gì có thể che giấu được, người đàn ông này vẫn luôn đáng sợ như thế.
Lê Hùng không dám nhìn Hoàng Mạnh mà quay nhìn sang chỗ khác, chỉ tiếp tục bình tĩnh nói: “Chuyện này thì không cần ngài phải lo, tôi chẳng có gì nên không cần cái thứ đồng tình rẻ rúng của ngài đâu, xin ngài về cho.”
Từng câu từng chữ mà Lê Hùng nói đều mang theo kính ngữ và sự kính trọng, nhưng giọng nói của cô thì tràn đây châm chọc và kinh thường.
“Sao cô lại bị thương?” Lúc này Hoàng Mạnh lại tiến lại gần hơn.
Miếng băng gạc trên tay Lê Hùng lúc này đã thấm máu, vết thương vừa bị rạch, chưa hề kết vảy lại không có bôi thuốc gì nên máu vẫn không ngừng chảy ra.
“Việc này không cần ngài lo.” Lê Hùng mạnh mẽ quay đầu, bên ngoài vẫn mang vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, người đàn ông này thật đáng sợ, dường như anh ta đã nhận ra điều gì đó.
“Nếu tôi đoán không sai thì cái băng gạc dưới đất kia là của mấy ngày gần đây, trong phòng này có mùi máu rất đậm, đã nhiều ngày thế rồi, đừng bảo với tôi vết thương của cô Lý đây vẫn chưa kết vảy chứ hả?” Hoàng Mạnh cười lạnh, rồi không đợi Lê Hùng nói gì liền tiếp tục phân tích: “Đừng nói với tôi vết thương vừa nãy lại bị vỡ ra, tôi cảm thấy lúc nãy cũng chẳng có động tác nào khiến vết thương của cô vỡ ra được đâu, xem vết máu trên băng gạc của cô thì vết thương là vẫn đang chảy máu.”
Lê Hùng cúi đầu nhìn băng gạc trên tay, vết máu nhỏ vừa rồi giờ đang không ngừng thấm rộng, màu máu đỏ làm ghê sợ ánh nhìn.
“Thế nên, cô Lý, cô đang muốn che giấu gì vậy?” Hoàng Mạnh nhìn chằm chằm vào Lê Hùng, muốn nhìn ra điều gì đó trong đôi mắt kinh hoảng sợ hãi kia của Lê Hùng, dù cho trong lòng vẫn kêu gào không thể nào, nhưng đáp án lại như đang đâm chồi trong lòng anh không thể nào xua tan.
“Sếp Hoàng, tôi nghĩ anh quản hơi nhiều rồi đấy.” Dưới ánh mắt áp bức của Hoàng Mạnh, Lê Hùng không tự giác lùi về phía sau.
Hoàng Mạnh tiếp tục áp sát, nói từng câu từng chữ một cách chậm rãi: “Có phải Hà Ngân đang ở đây hay không.” Hoàng Mạnh cũng rất kinh ngạc khi hỏi ra câu hỏi này, nhưng trong lòng anh lại luôn tồn tại một niềm hy vọng, có khi Hà Ngân đúng lúc được ai đó cứu thì sao?
Trong ánh mắt của Lê Hùng toát ra sự hoảng loạn, nhưng nhìn thấy Hoàng Mạnh đang nhíu mày liền hiểu anh ta không chắc chắn chuyện này, thế nên cô liền cố giữ bình tĩnh mà nói: “Hà Ngân không phải đang ở bên ngài hay sao? Sao lại ở chỗ tôi được, có phải ngài tưởng tượng hơi quá không?”
Lê Hùng ở cái khu nghèo này nên không biết tin tức bên ngoài cũng là đúng, vừa nãy Hoàng Mạnh chỉ mãi nghĩ ngợi mà không để ý đến sự hoảng loạn của Lê Hùng, nên nghe Lê Hùng nói xong anh cũng không thất vọng lắm.