Hà Ngân với Lê Hùng vì để không gây chú ý mà bôi đầy đất cát lên mặt, mặc bộ quần áo rách rưới, nên chắc hẳn rằng dù có là người quen của họ cũng không nhận ra nổi.
“Gần đây có camera không?” Hà Ngân kéo tay Lê Hùng, nhỏ giọng hỏi.
Lê Hùng chỉ cái camera phía trên ý bảo ở đây có.
Hà Ngân hơi híp mắt lại, đặc quyền của Hoàng Mạnh ở Mỹ không bằng Trung Quốc, nên có một số việc ở Mỹ thì anh ta sẽ không làm được, như là điều tra camera giám sát chẳng hạn, nhưng bởi Hoàng Mạnh luôn cho cô cảm giác anh là một người rất mạnh mẽ thế nên cho dù như bây giờ cô cũng vẫn phải cẩn thận.
Cho dù tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô đã chôn xác nơi đáy sông, thì với tính cách của Hoàng Mạnh, việc đi điều tra các camera giám sát trên toàn thành phố New York này để tìm cô cũng chẳng phải việc lạ gì.
“Cậu không phải là sợ Hoàng Mạnh đấy chứ.” Lê Hùng hỏi.
“Đúng vậy, chẳng có chuyện gì mà người đàn ông ấy không làm ra được.”
ởi vì trốn tránh sự tìm kiếm của Giang Việt Nhượt nên Lê Hùng cũng có chút kinh nghiệm, liền nói: “Cậu cứ trốn vào trong cái ngõ kia đi, để tớ đi gọi điện thoại kêu người nhanh chóng đến khu xóm nghèo này đón chúng ta.”
“Được.” Hà Ngân gật đầu rồi tránh đi tầm nhìn của camera giám sát.
Lê Hùng cúi thấp đầu, cố tránh bị camera quay thẳng mặt rồi nhanh chóng bấm gọi điện thoại, sau khi bên kia đồng ý thì lúc Lê Hùng chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô.
Lê Hùng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy là một cậu bé người da trắng, đang lầm bầm quay người rời đi. Lê Hùng nhận ra có lẽ bản thân đã lộ hẳn mặt rồi nhưng rất nhanh cô lại cúi đầu thật thấp.
Hình ảnh trên máy tính của Jason chính là cảnh lúc Lê Hùng ngẩng đầu lên, bởi vì vẻ ngoài thay đổi rất nhiều nên chỉ có thể nhận ra đó là một người Trung Quốc, mà quần áo lại rất rách nát, hình ảnh còn mơ hồ nhưng Hoàng Mạnh lại rất nhanh nhận ra đó là Lê Hùng.
Chắc chỉ có tên ngốc như Jason mới có thể nhận lầm thôi? Người nước ngoài nhìn người Châu Á thì luôn có cảm giác rất giống nhau, cũng giống như việc người Trung Quốc không phân biệt nổi người nước ngoài vậy.
Hoàng Mạnh lái xe vô cùng nhanh, thi thể của Hà Ngân vẫn chưa được tìm thấy thì có nghĩa là vẫn còn một tia hy vọng mỏng manh rằng cô ấy vẫn còn sống, vậy thì liệu Lê Hùng có phải là một manh mối, mà tại Lê Hùng lại ở đó, không phải cô ta bị Giang Việt Nhượt bắt rồi hay sao?
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Hoàng Mạnh.
Anh ta không có bằng lái ở Mỹ, vì để phòng ngừa tai mắt của Giang Việt Nhượt theo dõi mà anh còn đeo khẩu trang, tài xế là một người da đen, trên đường đi nói không ngừng nghỉ về điều gì đó nhưng Hoàng Mạnh lại không có tâm trạng để nghe.
Chỗ này cách khu xóm nghèo kia rất xa, nên phải qua tầm 1 tiếng sau thì Hoàng Mạnh mới đến rìa ngoài của xóm nghèo.
Lúc này anh ta mặc bộ một tây trang phẳng phiu, nhìn qua đã thấy đắt đỏ, trông anh khác hoàn toàn với cái khung cảnh dơ bẩn với đám người nghèo nàn lộn xộn ở đây, thế nên ngay từ lúc anh chưa bước vào trong xóm nghèo thì đã có rất nhiều người để ý đến anh.