Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn >>Chương 154: Tạm biệt, hoàng mạnh (1)

Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn - Chương 154: Tạm biệt, hoàng mạnh (1)


Bởi vì không phải là chủ nhật hay ngày lễ gì nên lượng người trước tượng nữ thần tự do không nhiều lắm, Hà Ngân có vẻ rất vui vẻ, trên khuôn mặt cũng đeo một nụ cười khe khẽ, quả nhiên đi ra ngoài chơi có lợi cho việc thả lỏng cơ thể mà, đợi đến lúc trở về liền hóa giải mâu thuẫn giữa Hà Ngân và mẹ của anh, lúc đó lại tổ chức hôn lễ, chỉ nghĩ thôi mà sao thấy hạnh phúc vô cùng.

“Em muốn ăn.” Hà Ngân nhìn thấy một tiệm bán kẹo bông gòn liền chủ động nói.

Hoàng Mạnh nhìn bộ dáng như một đứa trẻ của Hà Ngân, trong lòng anh cảm thấy ấm áp khôn nguôi, có lẽ đây chính là cảm giác hạnh phúc.

“Lớn thế rồi mà còn như trẻ con ấy.” Hoàng Mạnh vừa nói vừa mua một cây kẹo bông gòn màu hồng: “Xem ra đợi con chúng ta chào đời, anh phải nuôi tận hai đứa trẻ rồi, ai bảo bé cưng còn có một người mẹ tính như trẻ con đây.”

Hà Ngân nghe thấy câu con chúng ta chào đời, vẻ mặt bỗng tối sầm lại, nhưng kẹo bông gòn mau chóng hấp dẫn sự chú ý của cô, cô nhẹ nhàng há miệng cắn một miếng, nhấm nháp vị ngọt ẩn trong nó.

Bản thân cô lúc nhỏ, cái lúc mà cha mẹ cô vẫn đang hòa thuận, nhà cô vẫn là một gia đình ba người hạnh phúc, lúc ấy dù cha mẹ luôn rất bận, những vẫn sẽ giành thời gian cùng đưa cô đến công viên trò chơi, kí ức sâu đậm nhất vẫn là lúc cô ngồi trên vai cha mình và ăn kẹo bông gòn, đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô.

Nhưng rất nhanh, cái vị ngọt ngào ngày thơ ấu ấy đã bị một người phụ nữ cướp đi, cô và mẹ phải lưu lạc đầu đường, cuộc sống khó khăn.

Nếu sau khi con của cô ra đời mà rơi vào hoàn cảnh như cô, thì sẽ thảm thương biết nhường nào, một giọt nước mắt không kìm được mà rơi ra từ trong mắt Hà Ngân.

Hoàng Mạnh nhìn Hà Ngân không biết vì sao mà đột nhiên lại khóc, liền đau lòng hỏi han: “Em sao vậy.”

Hà Ngân chợt nhận ra có nước mắt đang lăn trên gò má mình, cô biết bản thân có chút không kìm chế được, liền vội lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng ngày càng nhiều, mãi không thể ngừng lại, Hoàng Mạnh thấy vậy liền vội ôm Hà Ngân vào lòng, động viên mà vỗ nhẹ lên lưng Hà Ngân: “Em sao thế, nói cho anh nghe đi.”

Hà Ngân đang muốn đẩy tay Hoàng Mạnh ra, nhưng khi nghe giọng nói dịu dàng của anh thì lại sững cả người, cô đưa tay ôm lấy eo Hoàng Mạnh, liền xem như là lần tùy hứng cuối cùng vậy, sau này cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.

“Em nhớ lúc trước gia đình ba người nhà em cùng nhau ở công viên trò chơi, em ngồi trên vai của cha ăn kẹo bông gòn, nhưng lại không ngờ rằng khung cảnh ấy là trở thành ác mộng trong tương lai.”



Hoàng Mạnh nghe thấy Hà Ngân nói thế, mà anh cũng biết hoàn cảnh gia đình của nhà họ Hà, cũng thầm hận bản thân sao không xuất hiện bên cạnh Hà Ngân sớm hơn chút, để có thể bảo vệ cô ấy.

Vòng tay của Hoàng Mạnh rất dịu dàng ấm áp, Hà Ngân không khỏi mà lưu luyến không thôi, nhưng lại nghĩ vòng tay dịu dàng này không giành cho mình thì trái tim của Hà Ngân lại nguội lạnh hẳn.

Sao ông trời lại không công bằng với cô như vậy?

Hà Ngân rời khỏi vòng tay Hoàng Mạnh, cầm giấy lau nước mắt, sau đó nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng liền nói: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”

Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn - Chương 154: Tạm biệt, hoàng mạnh (1)