Bác Hoành đi vào, đúng lúc ngắt lời mà Hoàng Mạnh định nói.
Không khí bỗng trở nên im ắng hẳn.
Đồ ăn lần lượt được đưa lên, bác Hoành cứ luôn thấy không khí có chút kì quặc, đột nhiên nhớ ra mối quan hệ trước đây của Giang Việt Nhượt và Hoàng Mạnh rất là mập mờ, thế mà giờ Hoàng Mạnh lại có bạn gái, thế này thì có xấu hổ không cơ chứ? Bác Hoành khẽ vỗ đầu mình một cái, người già đầu óc đúng là chẳng làm sao, sao lại chẳng tinh ý gì cả, lại để cả ba người ngồi cùng bàn ăn.
Hà Ngân đợi bác Hoành đi ra ngoài liền vội chạy trối chết mà bảo rằng: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”
Cô thật sự không thể thản nhiên như Giang Việt Nhượt được, dù cho cô đã hoàn toàn nản lòng với Hoàng Mạnh, thì cô cũng chẳng thể bình tĩnh mà nhìn Hoàng Mạnh và Giang Việt Nhượt xuất hiện cùng nhau. Trong đầu cô không ngừng hiện ra những bức ảnh mập mờ mà Hoàng Mạnh và Giang Việt Nhượt chụp ở cả Mỹ và Trung Quốc.
Sao bản thân cô lại ngu ngốc đến vậy!
Hà Ngân vốc nước lạnh hất vào mặt mình, không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại.
Hoàng Mạnh nhìn Hà Ngân đi vào nhà vệ sinh liền nói với Giang Việt Nhượt: “Hà Ngân là người yêu của tôi, là vợ của tôi, kiểu phải kiểu người phụ nữ bừa bãi nào.”
Giang Việt Nhượt nhìn Hoàng Mạnh một cách vô tội: “Trung Quốc chẳng phải có câu “kim ốc tàng kiều” hay sao? Thế đó không phải là nàng kiều ư? Ôi, anh cũng biết từ nhỏ em lớn lên ở Mỹ nên hay hiểu sai một số thành ngữ của Trung Quốc, em xin lỗi mà.” Vừa nói còn vừa kéo tay Hoàng Mạnh làm nũng.
Hoàng Mạnh thấy Giang Việt Nhượt kéo tay áo mình thì ghét đến độ muốn nhanh chóng rút ra, nhưng nhìn Giang Việt Nhượt như thể nhìn thấy gì đó mà vội rụt tay về lại khiến anh vô cùng nghi ngờ.
Hà Ngân vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy cảnh tượng ấy, điều đó khiến cô sững cả người lại, mà Hoàng Mạnh lại quay lưng về phía cô nên vẻ mặt của anh ấy thế nào thì cô cũng không nhìn thấy, chỉ có thể tự tưởng tượng.
Một cô gái như Giang Việt Nhượt mà nhỏ nhẹ làm nũng thì có khi bất cứ người đàn ông nào đều không chống đỡ nổi.
Ngập ngừng một chút nhưng cô vẫn vờ như không nhìn thấy gì mà đi đến bàn ăn.
Tiếp đó, ánh mắt của Hà Ngân và Giang Việt Nhượt chạm vào nhau, cô ta lại rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra.
Giấu đầu hở đuôi.
Trong lòng Hà Ngân đau xót không thôi, rồi lại vờ như không có việc gì mà mà quay về chỗ ngồi.
Hoàng Mạnh lập tức liền liên tưởng đến tại sao Giang Việt Nhượt lại vội rụt tay về, có lẽ là do nhìn thấy Hà Ngân, nên cũng có chút biết điều mà thu tay, nhưng Hoàng Mạnh lại không nhận ra rằng trong lòng Hà Ngân lúc này chỉ nghĩ anh ta đúng là đang giấu đầu hở đuôi.