Sắc mặt Hà Ngân thay đổi, tiếp tục nói: “Không sao đâu, tôi đã gặp cô Giang, thực sự làm cho người ta yêu mến, rất ưu tú.” Ưu tú dịu dàng đến mức làm cho Hà Ngân là tình địch cũng không thể ghét được.
Người con gái như vậy, mới thực sự là trời sinh một cặp với Hoàng Mạnh.
Hà Ngân sờ bụng, tưởng tượng nếu như con của mình sinh ra biết được bố nó không yêu mẹ nó, nhất định sẽ giẫm lên vết xe đổ của cô, hơn nữa còn đau khổ hơn cô.
Hà Ngân ra hiệu cho cô giúp việc đi xuống, cô giúp việc vẫn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Hà Ngân không hề quá đau lòng, trong lòng cũng yên tâm.
Hà Ngân nhìn thấy cô giúp việc đóng cửa đi ra, sắc mặt vốn dĩ thờ ơ giờ lại mang thêm nỗi tuyệt vọng, sự tuyệt vọng thật sự chính là im hơi lặng tiếng, Hà Ngân đặt tay lên lồng ngực, có thể cảm nhận được nơi đó đang mục nát.
Tình cảm đã mục nát thì phải làm sao.
Ánh nắng ngoài kia không thể chiếu rọi vào trái tim cô, một nơi vẫn lạnh lẽo trống vắng như cũ.
Cùng lúc ấy, Hoàng Mạnh cũng đang nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay có vẻ là một ngày đẹp trời, ánh nắng ban mai đã có chút chói mắt.
Đây là một quán cà phê hẻo lánh, xung quanh rất ít người đi qua, người trước mặt đeo chiếc kính râm và đội mũ, trên dưới toàn cơ thể đều được bao bọc bởi một chiếc áo khoái dài vô cùng kín đáo.
Chỗ ngồi bên cạnh cũng có hai người đàn ông, cửa hàng cách đó không xa cũng có mấy người đàn ông đang chọn đồ ăn.
“Con người anh cũng quá rõ ràng rồi.” Hoàng Mạnh nói, khôi phục lại bản lĩnh độc miệng của anh.
Người đàn ông “Hừ hừ.” Hai tiếng: “Anh cũng thật to gan, dám một mình đến đây.”
Hoàng Mạnh uống một ngụm cà phê trong cốc, vị đắng lan ra hết khoang miệng: “Người làm ăn nếu như không có sự quyết đoán thì sao mà được.”
Người đàn ông vỗ hai tay mang tính tượng trưng: “Rất tốt, quả là Hoàng Mạnh.”
“Người tôi muốn gặp đâu?” Hoàng Mạnh châm thuốc, nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, rõ ràn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.
“Vội vàng gì chứ, sẽ gặp được thôi, chi bằng chúng ta bàn bạc trước một chút xem sẽ đối phó với người phụ nữ ấy như thế nào?” Người đàn ông cười nói.
Hoàng Mạnh chau mày, tỏ ra không vui: “Giang Việt Hân, anh dám lợi dụng cục Trung Tình, xem ra cũng rất thông minh, nhưng mà tôi muốn anh biết rõ một chút, không thấy người tôi sẽ không bàn chuyện hợp tác.”
Sắc mặt Giang Việt Hân như sụp đổ, nói: “Đây không phải là Trung Quốc, anh phải biết rõ.”