Thất vọng và tuyệt vọng tràn trề.
Từng giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Cảnh Ngọc, rơi lên trên gối.
Cảnh đêm càng thêm trầm lặng, đối với nhiều người mà nói, cuộc sống về đêm mới chính là sự khởi đầu chân thực nhất.
Ánh đèn xa xa lấp lánh không ngừng chiếu rọi, tiếng nhạc ồn ào dội vào tai, đây là thiên đường của những người điên.
“Không ngờ rằng em sẽ đưa ra ý kiến đến nơi như này, anh nghĩ rằng người như em sẽ không bao giờ đến đây.” Jason ngạc nhiên với sự lựa chọn của Cố Niệm.
Cố Niệm cười thâm hiểm: “Ừm? Em là người như nào.”
Màn đêm đã hoàn toàn che đậy ánh mắt của cô ta, thỉnh thoảng có ánh đèn làm cho cả cơ thể càng thêm thần bí.
Jason nghiêng đầu, cố gắng nghĩ chọn lọc từ ngữ: “Dùng tiếng Trung nói chuyện, thì có lẽ là... tiên nữ?? Không ăn thức ăn chín trần gian, cao quý không thể xâm phạm!” Jason cố gắng hết sức dùng những từ tiếng Trung để hình dung.
Cố Niệm bị bộ dạng của anh ta chọc cho cười, uống một ngụm rượu, nói: “Thế gian này cũng chỉ là biểu tượng, chỉ vì bảo vệ biểu tượng của mình mà thôi.”
Mùi rượu nồng nặc dâng đến bên tai của Jason.
Jason ngửi thấy mùi rượu và hơi thở lạnh lẽo trên cơ thể của Cố Niệm, nuốt nước bọt một cái.
“Đừng uống quá nhiều.” Jason chỉnh thẳng cơ thể của Cố Niệm, rất đàng hoàng kéo khoảng cách ra xa.
Cố Niệm cười nhẹ, ánh mắt đã mơ hồ: “Em đi nhà vệ sinh.” Đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
“Anh đi cùng em nhé.”
“Không cần, nói thế nào cũng là tự em đi đến bước đường này, bọn lưu manh tầm thường em sao có thể để ý, anh ngoan ngoãn đợi em ở đây.” Những bước đi của Cố Niệm đã không còn vững nữa.
Jason đuổi theo, nhưng mà bị Cố Niệm vẫy tay từ chối.
Jason xoa ngực của mình, lúc nãy tay của Cố Niệm đã đặt ở đây, trên áo như vẫn còn hơi ấm, Jason sờ thấy có đồ vật ở trong lòng, bỗng nhớ lại bức thư mà Hứa Mặc giao cho anh ta, cũng không nghĩ thêm gì nữa.
Cố Niệm đi vào nhà vệ sinh, móc ra một bức thư da bò.
Những lời cô ta vừa nói đều không sai, cô ta đã đi đến bước đường này thì cũng chẳng phải người tốt đẹp gì nữa, bức thư đó đã bị đánh tráo lúc cô ta dựa gần vào Jason.