Điều mà gần đây Hoàng Mạnh thấy phiền muộn nhất chính là hai chữ bệnh viện.
Không có gì khác biệt, giống như bây giờ anh đang phải chạy vào bệnh viện vậy, chỉ cần liên quan đến bệnh viện, chung quy lại là chẳng có điều gì tốt đẹp cả.
Nơi diễn ra lễ cắt băng khánh thành cũng không xảy ra tình trạng hỗn loạn gì lớn, chỉ là khi anh đang điều tra việc của Giang Việt Nhượt, dì Hoành đã gọi điện thoại đến nói bà Hoàng ngất xỉu rồi.
Hoàng Mạnh lập tức phải quay đầu xe lại lần nữa, đi đến bệnh viện.
Nghe người làm trong nhà nói, lần này bà Hoàng ngất xỉu hoàn toàn là do bị Hà Ngân chọc tức, khi Hoàng Mạnh nghe thấy câu này, đầu óc càng thêm quay cuồng.
Bà Hoàng xảy ra chuyện bản thân đương nhiên là vô cùng sốt ruột, cán cân trong lòng cũng không thể không nghiêng về phía bà Hoàng, lại nhớ đến lúc sáng hôm nay Hà Ngân vậy mà lại muốn phá bỏ đứa con trong bụng, trong lúc nhất thời, Hoàng Mạnh vô cùng tức giận Hà Ngân.
Bà Hoàng ngất xỉu, Hà Ngân cũng trông coi ở bên ngoài bệnh viện, lúc Hoàng Mạnh nhìn qua đó, Hà Ngân đang dựa vào tường, đợi tin tức từ trong phòng cấp cứu.
Hà Ngân không có chút biểu cảm gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng như vậy, người phụ nữ này chẳng lẽ không thấy áy náy sao?
“ Hà Ngân, rốt cuộc em đã làm gì?” Hoàng Mạnh đi thẳng đến trước mặt Hà Ngân, nắm lấy hai vai Hà Ngân, lực tay mạnh đến nỗi giống như là muốn bóp nát xương của Hà Ngân vậy.
Mặc dù trong lòng Hà Ngân cũng rất lo lắng, thế nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy Hoàng Mạnh, trái tim mềm yếu lại tràn đầy vết sẹo, từng vết từng vết sẹo dài sâu đậm lưu lại trên đó.
Hà Ngân cười lạnh nói: “ Chính là những gì anh thấy, anh biết.”
“ Em----” Hoàng Mạnh dơ bàn tay lên.
Hà Ngân nhìn thấy bàn tay của Hoàng Mạnh, trong lòng càng lạnh lẽo: “ Đánh đi, báo thù cho mẹ anh đi.”
Cuối cùng Hoàng Mạnh hung hăng đấm mạnh vào bức tường phía sau người Hà Ngân, trong tim giống như đang bị con kiến cắn xé đau đớn vậy, vô cùng khó chịu.
Trong lòng Hà Ngân khẽ dao dộng, âm thanh này rất vang, Hoàng Mạnh nhất định rất đau rồi.
Thế nhưng ngoài mặt vẫn không hề biến sắc, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười lạnh, đẩy cánh tay đang chặn đường cô của Hoàng Mạnh ra, nói chầm chậm: “ Hoàng Mạnh, nếu như anh không buông tay, vậy thì chúng ta cứ dày vò lẫn nhau đi.”
Hà Ngân cứ thế rời đi không quay đầu lại.
Tiện tay bắt một chiếc taxi: “ Bác tài, cứ chạy đi.”
Tâm trạng Hà Ngân vô cùng hỗn loạn, Hoàng Mạnh cũng không hề đuổi theo, Hà Ngân có một chút thất vọng nhỏ, cuối cùng vùi đầu vào giữa hai bàn tay, có chất lỏng ẩm ướt chảy xuống, chầ chậm chảy xuống bàn tay.
Tại sao, mọi chuyện lại biến thành hình dạng như bây giờ, rõ ràng, bản thân không hề cố ý mà.
Hà vật bên ngoài cửa trở thành từng đoạn ảo ảnh, tâm trạng Hà Ngân không ngừng rơi xuống mức thấp nhất, một ngày Phan Vân Lam không tỉnh, thì cô và Hoàng Mạnh ở bên nhau đều chỉ là một loại hạnh hạ, vô cùng khó chịu.