Mạnh Biên nhìn theo bóng Hoàng Mạnh rời đi, chỉ hơi nhếch miệng lên cười: “Hoàng Mạnh, cần gì phải xin lỗi tôi chứ? Là tôi phải xin lỗi cậu mới phải, chỉ là Phan Vân Lam thành ra thế này, chung quy tóm lại cũng đều tại cậu. Thù này không báo không phải quân tử.”
Hoàng Mạnh đương nhiên sẽ không nhìn thấy biểu cảm khác thường này của Mạnh Biên, chỉ vội vàng gọi điện thoại đến cục cảnh sát, anh muốn biết rốt cuộc đã từng có những ai hỏi về chuyện của Hoàng Sinh.
Nhưng kết quả nhận lại nằm ngoài dự tính của anh.
Lúc sáng Hoàng Sinh đến SỞ cảnh sát tự thú, sau đó liền bị người nhà họ Hoàng bắt đi.
Tự thú, Hoàng Sinh đi tự thú? Là ai đã bắt Hoàng Sinh đi, tại sao Hoàng Sinh trốn ra được rồi lại đi tự thú, trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng Mạnh bực bội vò vò đầu.
Mạnh Biên có thể tưởng tượng được biểu cảm lúc này của Hoàng Mạnh, trong lòng càng thêm vui sướng.
Có một người phụ nữ không mời mà đến đến trước mặt ông, ông cũng không nói gì nhiều, chỉ chỉ tự mình lấy ra một cốc trà mới, rồi pha trà cho người phụ nữ đó.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, khen: “Tài nghệ của ông Mạnh vẫn tốt như ngày nào.”
Mạnh Biên mỉm cười với người phụ nữ trước mặt: “Cô Giang quá khen rồi.”
Đúng vậy, người phụ nữ trước mặt ấy không phải Giang Việt Nhượt thì còn là ai được đây?
Giang Việt Nhượt là người đến tìm Mạnh Biên sớm nhất, sau đó Hoàng Mạnh đến tìm ông nên ông liền hẹn gặp ở đây, ai biết được Hà Ngân cũng đến đây tìm ông, sáng nay người đến tìm ông đúng là cũng không ít.
“Ông Mạnh đúng là giỏi tính kế, may mà tôi và ông không phải là kẻ địch.” Giang Việt Nhượt không nhịn được mà nói, đúng vậy, người tên Mạnh Biên này tâm tư tỉ mỉ, thích ngụy trang bản thân, may mà cô với Mạnh Biên không phải kè địch.
“Cô Giang quá lời rồi, cô từ nước Mỹ xa xôi lại có thể biết tin nhanh như vậy, lại còn bày ra được kế sách ứng phó, đúng là hậu sinh khả úy, lão đay nên lui về thôi.” Trong lòng Mạnh Biên cũng đang phòng bị Giang Việt Nhượt, ngay từ đầu ông đã biết người phụ nữ này không hề đơn giản, nhưng không ngờ cô ta lại lợi hại đến vậy, ung dung thản nhiên đạt được thỏa thuận với Hoàng Mạnh để rời khỏi thành phố Nhiễu, vì muốn hãm hại Hoàng Mạnh mà lại quay lại không chút động tĩnh, hơn nữa Hoàng Mạnh lại chẳng hề biết gì.
Người phụ nữ này lại dám phản bội lại đối tác làm ăn của mình, ông vẫn nên cẩn thận thì hơn, tránh sau này lại bị người phụ nữ này phản lại.
Giang Việt Nhượt cười nhẹ một cái, tiếp tục nói: “Ông Mạnh nói gì vậy chứ, còn chẳng phải là ông nghĩ ra cách này sao, muốn khơi gợi ân oán giữa nhà họ Phan với nhà họ Hoàng, đúng là cao minh, cao minh, giờ chúng ta cứ lặng lẽ xem hai nhà ấy là được.”
Mạnh Biên không tỏ rõ ý kiến, cũng không nói gì nữa, giờ nhà họ Phan và nhà họ Hoàng có thể cùng chịu tổn thất, vậy thì chỉ có lợi chứ không có hại cho việc ông đối đầu với nhà họ Phan sau này.
Tuy ông vẫn không biết Giang Việt Nhượt dùng cách nào mà có thể khiến Hoàng Sinh-một kẻ trung thành với Hoàng Mạnh lại có thể phản bội anh ta, nhưng những thứ đó đều không quan trọng.