Hà Ngân tự nhiên sẽ không tiết lộ là mình đi đâu, gọi tài xế chẳng qua cũng là để dì Hoành yên tâm mà thôi.
Hà Ngân kêu tài xế dừng xe trước cửa một trung tâm thương mại, nói cô muốn đi dạo ở đây xong sau đó liền đi cửa khác gọi taxi đi luôn rồi.
Hà Ngân không biết nhà Mạnh Biên ở đâu thế là liền trực tiếp đến quán trà lần trước Hoàng Mạnh và Phan Vân Lam thương lượng, không còn nghi ngờ gì, nơi đó chính là địa bàn của Mạnh Biên.
Xe đi vòng vào mãi, cuối cùng cũng đến nơi, Hà Ngân hít một hơi thật sâu, không khí nơi đây đúng thật là dễ chịu hơn nhiều so với trong thành phố.
Có một nữ phục vụ xinh đẹp mặc đồ cổ trang đứng ngoài cửa đón tiếp.
Hà Ngân trực tiếp nói: “Gọi ông chủ của các người ra đây, cứ nói có Hà Ngân đến tìm.”
Người phục vụ dẫn Hà Ngân vào một phòng, ngồi đợi kết quả, người phục vụ cũng không dám thất lễ, sợ rằng sẽ chọc phải quý nhân nào thì khổ.
Nhưng cô gái này sao lại biết ông Mạnh đang ở đây chứ?
Hà Ngân đàng chuyên tâm chờ đợi thì bỗng phòng bên truyền đếnmột giọng nói rất quen thuộc.
“Giờ ông muốn đối đầu với tôi đấy hả?” Giọng nói đó giận dữ bừng bừng, chẳng hợp với quán trà tĩnh mịch này gì cả, dù giữa các ghế lô có vách ngăn nhưng đa phần những người đến quán trà này đều là tu tâm dưỡng tính, đương nhiên sẽ không to tiếng rồi, vì vậy hiệu quả cách âm ở đây không mấy là tốt.
Hà Ngân chớp chớp mắt, đây hình như là giọng Hoàng Mạnh.
Giọng của người còn lại rất nhỏ, Hà Ngân chỉ có thể nghe thấy tiếng chứ không nghe rõ được là đang nói gì, nhưng không cần đoán cũng biết đó có lẽ là Mạnh Biên, người nói chuyện với Hoàng Mạnh trong địa bàn của Mạnh Biên đương nhiên sẽ là Mạnh Biên rồi.
Đúng vậy, ghế bên đó chính xác là Mạnh Biên-mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng, trên vai chiếc áo đó thêu một con rồng màu bạc, có thể thấy rõ được dã tâm trong đó.
Đối mặt với Hoàng Mạnh đang hét lên kia, Mạnh Biên vẫn rất dửng dưng, tuy nhiên ông cũng không rõ tại sao mới sáng ngày ra Hoàng Mạnh đã nổi giận đùng đùng đến chỗ ông đòi người nữa.
“Tôi nghĩ cậu nên hiểu một chuyện, tôi không phải tay sai của cậu.” Mạnh Biên nói với Hoàng Mạnh đang tức giận kia.
Hoàng Mạnh vì bực bội chuyện Hoàng Sinh đột nhiên mất tích, nghe thấy câu đó của Mạnh Biên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, thực sự là anh quá kích động rồi, còn Mạnh Biên thì quá điềm đạm nên thường khiến người ta quên mất người đàn ông này là người có thể làm rung trời chuyển đất trong giới xã hội đen.
“Xin lỗi, là tôi quá kích động rồi.” Hoàng Mạnh bình tĩnh lại, giờ vẫn chưa phải lúc để lật mặt.