Một câu nói gây ra phản ứng mạnh mẽ.
Hoàng Mạnh là người đầu tiên không đồng ý, không đợi Hà Ngân kịp phản ứng, Hoàng Mạnh liền nói trước luôn: “Hoàng Ngân là vợ cháu, giờ còn là mẹ của con cháu, sao có thể cùng bác đến thành phố Kinh để chăm sóc anh ta được.”
Bà Phan đang vui mừng lại bắt đầu nghiêm mặt lại quan sát Hoàng Mạnh: “Chuyện của Phan Vân Lam tôi sẽ điều tra rõ ràng, cậu cũng đừng mong trốn tránh được trách nhiệm, còn về Hà Ngân, nếu cô ấy thích cậu thì sao có thể theo Phan Vân Lam rời đi chứ?”
Bà Phan biết thế lực của Hoàng Mạnh ở thành phố Nhiễu cũng không phải dạng tầm thường, vì vậy nếu cậu ta là hung thủ vậy thì bà phải về nhà họ Phan sắp xếp lại mọi chuyện, giờ lật mặt cũng không phải chuyện tốt gì.
Hoàng Mạnh nghe xong câu này trái tim tự nhiên đau nhói, giống như có vết sẹo nào đó bị lột ra vậy.
“Bác gái, không ngại nói với bác, nếu lần này bác nhất quyết đòi đưa Hà Ngân đi, vậy bác cũng đừng mong đưa được Phan Vân Lam đi, bác đừng quên đây là thành phố Nhiễu, không phải thành phố Kinh.”
Sắc mặt bà Phan cứng đờ ra: “Nói như vậy là cậu đang uy hiếp tôi à.”
Giữa Hoàng Mạnh và bà Phan nồng nặc mùi súng thuốc.
“Không dám, cháu chỉ là nói lời thật lòng thôi, để ở bên Hà Ngân, cháu chẳng sợ nhà họ Phan đâu.” Hoàng Mạnh không hề nhượng bộ.
Bà Phan cười khẩy một cái: “Sao trước giờ cậu không dám hỏi ý Hà Ngân xem.”
Trái tim Hoàng Mạnh đau thắt lại.
Bà Phan tiếp tục nói: “Còn nữa, về quan hệ của nhà họ Phan với nhà họ Mộ, đợi tôi điều tra ra tại sao Phan Vân Lam thành ra thế này, tôi tự khắc sẽ quyết định.”
Đúng lúc Mạnh Biên đang đứng ngoài cửa, bước đến sau lưng bà Phan, chậm rãi nói: “Nếu Hà Ngân đến thành phố Kinh, khó tránh khỏi việc bị người nhà họ Phan chỉ trích, đừng quên, giờ Phan Vân Lam là người thừa kế nhà họ Phan, giờ cậu ta thành ra thế này, nhà họ Phan sẽ điều ra rõ ngọn ngành, bà nghĩ bọn họ sẽ tha cho Hà Ngân sao? Một người thừa kế sao có thể có điểm yếu?”
Mạnh Biên nhấn mạnh mấy chữ người thừa kế nhà họ Phan, từng chữ từng chữ đều như gõ vào đáy lòng bà, khiến lòng bà đau nhói, người đàn ông này luôn biết cách khiến bà đau lòng.
Hoàng Mạnh chỉ là quay người lại hỏi Hà Ngân, vì anh đang bức thiết muốn bueets câu trả lời: “Hà Ngân, em nghiêm túc nhìn vào anh, em có thích anh không?”
Hà Ngân nhìn Hoàng Mạnh, bao nhiêu sự oán hận, hối hận và cả sự yêu thương trộn lẫn vào nhau, cảm xúc lẫn lộn. Giờ cô rất mệt, rất mệt, không muốn có bất kì dây dưa gì với Hoàng Mạnh nữa.
“Đó là chuyện của trước kia rồi.” Hà Ngân hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói với Hoàng Mạnh.