Mạnh Biên cau mày lại, ông cũng hiểu tính tình con người Hoàng Mạnh, ít nhất thì trong chuyện này anh ta cũng sẽ không để người khác gánh tội đâu, cũng chính là nói những điều anh ta nói là đúng, nhưng nếu thật sự Phan Vân Lam và Mạnh Biên có quan hệ huyết thống thì dù biết chuyện này không liên quan đến Hoàng Mạnh, nhưng ông vẫn sẽ không tha cho Hoàng Mạnh đâu.
Còn về Hoàng Sinh, trợ lí nói anh ta đã bị cảnh dát dẫn đi rồi, người đó đã không cần thiết phải tồn tại trên đời này nữa rồi. Mạnh Biên dập máy, lạnh lùng dặn dò vài câu.
Hoàng Mạnh nhìn vào trời đêm u tối, nhớ ra Hà Ngân đã rất lâu không ăn cơm rồi, sức khỏe cô ấy vốn dĩ đã rất yếu, huống hồ giờ cô còn đang mang thai, cứ tiếp tục như vậy cơ thể cô sẽ không chịu nổi mất.
Bà Hoàng lại gọi không biết bao nhiêu cuộc gọi qua nữa, Hoàng Mạnh nhìn đến phát phiền, liền dứt khoát tắt máy luôn, nếu không phải bà Hoàng bị Hà Dung lợi dụng thì Hà Ngân sao có thể bị Phan Vân Lam cướp đi cơ chứ, còn anh với Hà Ngân sao lại phải đến bước đường này cơ chứ.
Anh luôn ngây thơ cho rằng rồi sẽ có một ngày bà Hoàng sẽ nhận ra điểm tốt của Hà Ngân, sẽ có một ngày hiểu lầm giữa hai người họ sẽ được giải bỏ, nhưng anh lại phát hiện ra hiểu lầm của bà Hoàng đối với Hà Ngân ngày càng sâu, thậm chí thủ đoạn để cản trở hai người họ của bà Hoàng ngày càng cao siêu, nhớ lại chuyện Hà Ngân từng bị bà Hoàng bắt cóc, nếu không phải vì hiện giờ Hà Ngân đang mang thai thì hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Hoàng Mạnh đặt cơm nhà hàng Vị Hương, rất nhanh đã có người đưa đồ ăn đến, canh gà còn nóng hổi, rau cũng tươi ngon nữa.
“Hà Ngân, ăn chút gì đi.” Lúc Hoàng Mạnh vào, Hà Ngân đang ngồi dưới đất dựa vào tường, co rúm người lại, trong phòng không bật điện, chỉ có ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ vào trong phòng thôi, cả người Hà Ngân co rúm lại tròn vo, dường như có thể bị bỏ qua trong màn đêm đen tối này.
Hà Ngân chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói: “Ra ngoài.”
Giọng nói khàn khàn vừa lạnh nhạt, lại vừa mạnh mẽ cất lên.
Trái tim Hoàng Mạnh đau nhói, đáp: “Em không vì em thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ, nhé? Ngoan ngoãn ăn chút đồ đi.”
Hoàng Mạnh ngồi xuống trước mặt Hà Ngân, dịu dàng nâng mặt cô lên.
Hà Ngân mặt đầy chán ghét, lắc đầu để tránh chạm vào tay Hoàng Mạnh,vừa lúc có một tia sáng chiếu lên mặt Hà Ngân khiến Hoàng Mạnh có thể nhìn rõ được sự chán chường ấy của cô.
“Anh cút đi, giờ tôi không muốn nhìn thấy anh một tí nào hết.” Biểu cảm chán ghét và thái độ ngang ngược của Hà Ngân khiến lửa giận trong lòng Hoàng Mạnh ngày càng tăng lên, thiết nghĩ Hoàng Mạnh anh tiếng tăm lẫy lừng từ lúc nào lại đối xử với một cô gái như vậy chứ.
Chuyện này căn bản là một sự cố, giờ mọi chuyện đều để anh gánh vác đã đành, nhưng tại sao Hà Ngân trước nay chưa bao giờ hiểu và bỏ qua cho anh lấy một chút chứ, trước cũng thế, giờ cũng vậy, tại sao trong mắt người con gái ấy bây giờ lại đầy sự chán ghét như vậy chứ.
Hoàng Mạnh vô cùng tức giận, kéo Hà Ngân dậy, ép cô vào tường, bóng dáng cao lớn của anh choàng lên thân hình bé nhỏ của Hà Ngân, Hà Ngân trừng mắt lên nhìn anh không chút sợ hãi.
“Em cậy anh cưng chiều em nên mới dám ngang ngược như vậy đúng không?” Hoàng Mạnh rít lên, tâm trạng kiềm nén cả ngày nay cuối cùng cũng bùng nổ rồi.