Mạnh Biên uống hết cốc cà phê, vị đắng chát vẫn vương vấn ở đầu lưỡi, mãi không nhạt đi.
Bà ấy vẫn thích uống loại đồ uống như vậy, nhưng đến nay ông vẫn không biết tại sao người ngồi trước mặt lại thích cái thú vui vừa hại sức khỏe vừa khó uống này đến vậy, cũng như ông sẽ chẳng bao giờ đoán được tại sao lúc đầu người phụ nữ ấy lại lấy người đàn ông kia.
“Nếu là vào hai mươi năm trước bà đứng trước mặt tôi, không chừng tôi sẽ không chút do dự mà giết chết bà cũng nên.” Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu, cuối cùng vẫn là Mạnh Biên mở lời trước.
Bà Phan nghe thấy thế, ngẩn người ra, đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, con người này có phải vẫn không che giấu được sự sắc sảo của mình không?
“Tôi nhớ là ngày trước ông thích cà phê nhất.” Bà Phan nói một cách không tập trung, nói thật, Mạnh Biên tự mình đến thành phố Kinh điều tra chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của bà.
Mạnh Biên người nhẹ, lắc lắc đầu: “Ngược lại tôi lại quên rồi.” Thói quen và SỞ thích là hai chuyện dễ quên nhất.
Bà Phan nở nụ cười đắng ngắt, lúc đầu tự bà cho ông ấy một nhát dao chí mạng, ông ấy còn có thể không cả đời hận bà đã là tốt lắm rồi, còn nói chuyện xưa gì cơ chứ.
“Tôi biết ông đến đây là định làm gì.” Bà Phan thu lại những hồi ức xưa kia của mình, hai người họ bây giờ, xa cách nhau hai mươi năm mới lại gặp lại, lại đứng ở hai phe đối lập, cho dù không phải kẻ địch thì mãi mãi cũng chẳng thể là bạn bè được nữa rồi.
“Ồ?” Mạnh Biên thốt lên, bà Phan hẹn gặp ông vốn dĩ đã nằm ngoài dự đoán của ông rồi, ông không biết là bà có mục đích gì nhưng ông vẫn đến, chỉ là ông không ngờ thông tin của người phụ nữa này lại nhanh nhạy đến vậy.
“Vân Lam thừa kế nhà họ Phan chắc ông cũng biết, trước đó đã làm xét nghiệm DNA, nó là con của nhà họ Phan.” Bà Phan mỉm cười, nụ cười hoàn toàn giống trước đây, khéo léo mà lại tao nhã.
Giờ con của bà đã trở thành người thừa kế của nhà họ Phan, không phải của ai khác, nửa đời trước của Phan Vân Lam đã chịu đủ đau khổ rồi, tuyệt đối sẽ không để nửa đời còn lại của Phan Vân Lam phải sống trong sự xỉ nhục của nhà họ Phan nữa, vì vậy không cần nhận người tên Mạnh Biên này nữa, mặc dù điều này quá tàn nhẫn với Mạnh Biên.
Mạnh Biên nghe xong lời của bà Phan liền ngẩn người ra, nói thật, từ lúc ông biết tin Phan Vân Lam là con trưởng của nhà họ Phan, ông liền bắt đầu nghĩ ngờ thân phận này của anh ta rồi, im lặng điều tra suốt, nhưng chẳng tra ra được gì, thậm chí Phan Vân Lam sống ở thành phố Kinh lâu như thế, lại vẫn trở thành người thừa kế của nhà họ Phan.
Lúc nhà họ Phan lập người thừa kế tuyệt đối sẽ không qua loa đại khái như vậy đâu, nhưng Phan Vân Lam vẫn thành công trở thành người thừa kế, điều này cũng phần nào chứng minh được thân phận của anh.
Nhưng ông vẫn ôm một chút hi vọng, ông quyết định tự mình đến điều tra chuyện này.
Đối mặt với người yêu cũ, người phụ nữ đối diện vẫn mãi là bộ dạng thướt tha như xưa, nhưng đoạn nói chuyện không chút lưu tình này đã chặt đứt mọi hi vọng của ông.
“Tại sao lúc đầu bà lại vứt bỏ một mình Phan Vân Lam lại thành phố Nhiễu?” Mạnh Biên không nhịn được mà hỏi, dù cho ông có xảo quyệt đến đâu nhưng ông mãi mãi sẽ chẳng bao giờ đoán được tâm tư suy nghĩ của người phụ nữ trước mặt ấy.
Bà Phan đặt chiếc thìa cà phê xuống, bỏ đường vào hòa trong cốc cà phê tinh khiết và thơm đậm đặc rồi mới ngẩng đầu lên trả lời câu hỏi của Mạnh Biên: “Ngày đó ông cũng chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, ông biết đấy, tôi là một người vì để đạt được mục tiêu mà sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào.”
Mạnh Biên nắm chặt cốc cà phê trong tay, ngón tay vì dùng sức nên trắng bạch ra, dù không phải mùa đông nhưng lúc này Mạnh Biên như đang ở giữa trời đang giá rét vậy.