Phan Vân Lam nghe xong lời Hoàng Mạnh nói, liền kéo kéo Hà Ngân về phía sau.
“Ý của Hà Ngân bây giờ đã đủ rõ ràng rồi, cô ấy không muốn lấy anh.” Phan Vân Lam nhìn Hoàng Mạnh, cười khẩy nói.
Sắc mặt Hoàng Mạnh tối đi vài phần, đây là Hà Ngân ngầm thừa nhận rồi?
Đặc biệt là người đàn ông trước mặt đang chắn giữa anh và Hà Ngân, trông vô cùng chướng mắt, “Phan Vân Lam, giờ Hà Ngân là người phụ nữ của tôi, đừng quên là giờ cô ấy đang mang thai đứa con của tôi.”
Đứa con, đúng thế, giờ Hà Ngân đang mang thai con của Hoàng Mạnh.
Phan Vân Lam vừa nghĩ đến điều này liền vô cùng khó chịu.
Tên cặn bã Hoàng Mạnh lại khiến Hà Ngân mang thai đứa con của hắn.
Phan Vân Lam càng nghĩ càng tức, trực tiếp rút dao từ trong túi quần ra, anh ta có thói quen mang dao bên người, lúc ở thành phố Kinh liên tục có người đến tìm anh ta gây chuyện, có những lúc chỉ có mag dao theo người anh ta mới yên tâm được.
Hà Ngân thấy chiếc dao găm của Phan Vân Lam sắp đâm vào người Hoàng Mạnh, trong tình thế cấp bách chẳng hề nghĩ gì mà cứ thế nắm chặt lấy lưỡi dao, rất nhanh, bàn tay cô liền xuất hiện một vệt máu.
Người kịp phản ứng đầu tiên là Hoàng Mạnh: “Hà Ngân, em không sao chứ.”
Phan Vân Lam cũng rất nhanh kịp phản ứng lại, Hà Ngân thế mà lại ngăn anh làm hại Hoàng Mạnh, lại mặc kệ bản thân bị thương, nhìn thấy vết thương của Hà Ngân, anh lại tự trách mình, xót xa ân hận, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác chua xót.
Cho dù như vậy rồi, Hà Ngân vẫn không buông bỏ được Hoàng Mạnh sao? Lại chẳng thèm để ý tính mạng của mình, cô yêu Hoàng Mạnh đến mức đó sao?
Trái tim Phan Vân Lam đau thắt lại.
Rất nhanh Hoàng Mạnh đã ôm Hà Ngân đến bệnh viện gần đó để chữa trị, Phan Vân Lam cũng vội vàng theo sau, lần trước anh bỏ lại Hà Ngân đến nhà họ phân, chỉ trong thời gian ngắn ngủi Hà Ngân lại có thể đồng ý lời cầu hôn của Hoàng Mạnh, nhưng lần này anh sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa đâu.
Lần này cho dù phải dùng cách gì, anh cũng nhất định phải đưa Hà Ngân đi.
Vì là bệnh viện riêng của nhà họ Hoàng nên vừa đến nơi liền có bác sĩ băng bó cho Hà Ngân luôn, hai người đàn ông đứng bên cạnh nhìn, vết thương rất sâu, nhưng Hà Ngân lại không kêu nửa lời, cứ thế chịu đựng, trong lòng Hoàng Mạnh vừa mừng lại vừa thương.
Điều này chứng tỏ Hà Ngân có phải vẫn còn yêu anh, vì anh mà đến tính mạng cũng không cần, nhưng tại sao Hà Ngân lại muốn rời đi chứ? Rõ ràng lúc chiều còn dục anh về, rõ ràng lúc đó còn rất bình thường mà, Hoàng Mạnh đã lờ mờ đoán được chuyện này chắc chắn có liên quan đến Phan Vân Lam.
Nhưng anh lại không biết rốt cuộc Phan Vân Lam đã nói gì với Hà Ngân.
Nghĩ đến việc Phan Vân Lam làm tổn thương Hà Ngân, để lại vết thương sâu như thế trên người Hà Ngân, tâm trạng Hoàng Mạnh cực kì bực dọc.
Mỗi lần Phan Vân Lam đến cướp Hà Ngân đi liền không có chuyện gì tốt đẹp.