Hà Ngân được đưa đến phòng cấp cứu rất nhanh.
Bỏ lại hai gã đàn ông bối rối đứng dậm chân ở bên ngoài, nếu tên Phan Vân Lam này không đến cướp người thì Hà Ngân đâu có bị thương.
Phan Vân Lam cũng vô cùng không vui, tốt nhất là đừng để cho anh biết là ai làm Hà Ngân bị thương, nếu không anh nhất định sẽ không tha cho hắn.
“Mẹ nó xem anh dẫn ai đến kìa, dám làm cô ấy bị thương…” Hoàng Mạnh nắm áo Phan Vân Lam, hết sức tức giận.
Phan Vân Lam cũng không cam chịu yếu thế, gạt phắt bàn tay Hoàng Mạnh đang nắm áo mình: “Người của tôi đều chặn ở phía sau, sao có thể hãm hại cô ấy.”
“Gần nơi đó chỉ có hai chúng ta đang đấu đá với nhau, làm gì còn ai?” Hoàng Mạnh tiếp tục khích bác Phan Vân Lam, bởi vì anh ta vừa mới nhận được điện thoại của quản gia Mạc, biết tổng cộng có hai nhóm đi cướp người, nhóm thứ nhất rõ ràng là để đánh lạc hướng thành phần chủ chốt, cho nên Phan Vân Lam nhất định là biết được gì đó.
Phan Vân Lam chỉnh lại quần áo bị Hoàng Mạnh nắm nhàu, Hoàng Mạnh vừa nhắc nhở, anh cũng nhớ ngay tới nhóm người của Hà Dung.
Phan Vân Lam đương nhiên không thể để bại lộ, cũng không thể nói chuyện này cho Hoàng Mạnh: “Anh có bản lĩnh thì tự đi mà điều tra.”
Dựa vào sắc mặt và lời nói của Phan Vân Lam, Hoàng Mạnh hiểu rõ Phan Vân Lam có lẽ biết được kẻ đứng sau là ai, mà nhóm người này rõ ràng không nằm trong phạm vi khống chế của anh ta, cho nên có lẽ anh ta đã hợp tác với người nào đó.
Bác sỹ đi ra rất nhanh, Phan Vân Lam và Hoàng Mạnh vội vàng vây quanh.
“Ai có nhóm máu HR, bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, trong kho không có máu dự bị.”
Khi Hoàng Mạnh đang định gọi điện thoại tìm khắp nơi, thì Phan Vân Lam nói: “Là tôi.”
Phan Vân Lam lấy làm may mắn vì máu của mình có thể cứu Hà Ngân, giống như giữa hai người có mối quan hệ bí ẩn nào đó, nhất là khi nhìn thấy máu của chính anh đang được truyền vào thân thể của Hà Ngân, thứ tình cảm ấy không tài nào hình dung được bằng lời, cảm giác thật kỳ diệu.
“Tình trạng của bệnh nhân có thể là đang mang thai, đề nghị người nhà đưa bệnh nhân đi làm siêu âm.” Bác sĩ nhìn Phan Vân Lam nằm ở trên giường bệnh và Hoàng Mạnh đang đứng ở một bên, nói.
Phan Vân Lam nheo mắt, quả nhiên mình đã đoán đúng, ngay lập tức hung dữ nhìn về phía Hoàng Mạnh, cái thằng khốn nạn này, giờ Hà Ngân liệu có còn rời khỏi Hoàng Mạnh được nữa không?