Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 94: Chỉ là nhu cầu

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 94: Chỉ là nhu cầu


Khoái cảm dâng cao đến hồi nước rút , hai tay của Lạc Ngạo Thực nắm chặt bên mông Vũ Nghê , toàn thân trở nên kích động , tự mình phóng ra chất dịch nóng bỏng đưa thẳng vào trong người cô "Ừ. . . . ." Thỏa mãn qua đi , hắn thở gấp liên tục , thế nhưng việc hắn ham muốn cô tựa hồ chưa giảm

Bảo bối của hắn vẫn đang hiên ngang cắm sâu trong nơi thần bí của cô , chỉ mới mấy giây đã phục hồi tinh lực , làm cô cảm giác được sự rung động , dục vọng lại tiếp tục khát khao hắn . Lý trí mách bảo như bay theo gió , chẳng còn nghe theo chính mình

Lạc Ngạo Thực lúc này giống như một con gà chiến , sức lực tràn trề , vẫn đang ôm mông Vũ Nghê thực hiện động tác tà ác ——

Vũ Nghê uể oải nhắm lại cặp mắt , cả đêm hắn hành hạ cô liên tục mấy lần , ký ức sót lại là một xúc cảm vô cùng thoải mái , hai người giày vò lẫn nhau trong đêm , rốt cuộc cũng lấp đầy khoảng trống buông thả ——

Cuối cùng Lạc Ngạo Thực cũng hài lòng mang Vũ Nghê trở về giường lớn , say mê nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang mệt mỏi , sau đó mới chìm vào giấc mộng. . . . . .

Ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào ';phòng VIP'; khiến quang cảnh bên trong mơ hồ sáng lên . Vũ Nghê nhắm chặt hai mắt , hai chân dùng sức ôm chặt ‘chiếc gối';

Lạc Ngạo Thực nhìn người phụ nữ đang quấn lấy thân mình , khẽ cắn lên cái mũi khả ái của cô . Vũ Nghê mơ màng mở mắt :"Ưm , đừng mà . Mười phút nữa thôi , mười phút nữa nhất định sẽ tỉnh dậy !" Mỗi ngày cô đều tự nói với mình như thế

Lạc Ngạo Thực đột nhiên lật người , trực tiếp đem lấy hai chân của cô banh ra "Ừ , Vậy thì mười phút này đủ cho chúng ta có thể chiến đấu được ';một hiệp'; !"

Tiềm thức lim dim đang trong giấc mộng xa xăm , con ngươi của người nào đó thình lình mở mắt . Khuôn mặt anh tuấn lẫn tà ác đang gần sát bên , tất cả suy nghĩ của Vũ Nghê trong phút chốc chết lặng vài giây

"Lạc Ngạo Thực , anh đùa bỡn tôi . Cơ bản là anh không có say !" Vũ Nghê dùng sức đẩy người đang đè mình , trong ánh mắt nổi lên giận dữ . Lần này , cô hoàn toàn tỉnh táo !

Lạc Ngạo Thực nín cười , nằm nghiêng qua một bên nhìn vào cơ thể mềm mại . Hắn đoán thật chính xác , cái áo lót kia nếu mặc trên người cô , sẽ đẹp biết bao "À. . . . . . Anh hoàn toàn không nhớ rõ là có lừa gạt em ?!"

"Anh còn dám nói , tối hôm qua là anh giả vờ say , để đạt mục đích , đúng không ?!" Cô mở to hai mắt nói rõ đạo lý để bảo vệ quyền lợi của mình "Miệng mồm nói lung tung , lại muốn té xỉu , còn vừa ca hát đấy thôi !"

"Này nhé , rõ ràng anh đã nói là anh không say , cớ sự này do em ~ em không tin anh , sau đó đòi mang anh vào phòng !" Lạc Ngạo Thực nín cười nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang há hốc mồm

Quả thật điều hắn nói toàn làm cô không trả lời được

Bảo bối trong quần lại không nghe lời , khơi lên dục vọng của hắn , ngón tay thon dài tự động hướng về hoa viên bí mật vuốt ve . Hắn ngồi dậy muốn đem cô tiếp cận mình !

Vũ Nghê gạt bàn tay to của hắn ra , xoay lại mép giường dời đi "Tôi phải đi rồi !" Cô thật sự ngốc mà , thật hận chính mình , sao lại có thể cùng hắn triền miên suốt đêm chứ !

"Em đợi một lát , anh đưa em tới chỗ làm !" Lạc Ngạo Thực đang nằm trên giường giơ tay lên bắt được cổ tay Vũ Nghê , ngăn cản động tác xuống giường của cô

Vũ Nghê đưa lưng về phía hắn , giọng nói bất mãn "Không cần , tự tôi có thể đi . Còn chuyện ~ tối ngày hôm qua , cũng chỉ là sai lầm. . . . . ."

"Sai lầm ?!" Lạc Ngạo Thực nhíu mày , tỏ ra bực dọc với hai chữ này "Nếu như sai lầm , tại sao trước đó em không ngăn anh ?! Đã biết là sai lại còn vướng vào , vậy chẳng khác nào sai càng thêm sai ?!" Hắn lạnh lùng nhắc nhở cô , cả đêm hôm qua bọn họ ân ái đến mấy lần

Làn da trắng nõn của Vũ Nghê bị ẩn lên nhiều chấm đỏ nhìn càng thêm đẹp mắt "Đó không phải sai lầm thì là gì ?! Anh nghĩ rằng chúng ta là quan hệ yêu đương , khát khao tình dục mà phát sinh sao ?!"

Không , tuyệt đối không phải là quan hệ yêu đương , điều đó chưa hề tồn tại

Lạc Ngạo Thực cố gắng nhìn lên biểu hiện gương mặt của Vũ Nghê để tìm tòi lý do , ánh mắt thâm trầm của hắn lại nhìn không ra , sau đó mới hứng thú hỏi "Vậy em nói đi , tất cả những việc em cùng anh dây dưa suốt đêm , là vì cái gì ?!"

Vũ Nghê đưa mắt nhìn hắn thật lâu , khóe môi nâng lên "Lạc Ngạo Thực , tôi cứ nghĩ chúng ta đều hiểu việc này chứ . Tối hôm qua chỉ là có chút. . . . . . cần thiết của đôi nam nữ chung phòng ! Nhưng chuyện này cũng không thay đổi bất cứ điều gì đúng không ?!"

Ý bảo qua đường ư ?! Cô ấy là không quan tâm , hay là bản thân dễ dãi đây ?! Câu nói của Vũ Nghê khiến Lạc Ngạo Thực có chút căng thẳng

Trước giờ đều là người khác chủ động đưa chân tìm hắn , thế nên hắn mới không bộc lộ được bản tính . Nghe qua câu này làm hắn nhếch miệng , nửa đùa mà hỏi :"Thế em thật không quan tâm ?! Anh lại cảm thấy em rất thích đấy . Nếu không sao em lại có thể phối hợp ăn ý với anh như vậy !"

"Cái loại ham muốn này không liên quan đến việc thích và yêu . Anh là cao thủ trong tình trường , chẳng lẽ không hiểu điểm này . Tôi nói không đúng sao , tổng giám đốc Lạc Ngạo Thực ?!" Trái tim cô trực giác nhói lên đau đớn , câu nói này làm cô gợi nhớ về chuyện của 6 năm trước , không nghĩ rằng phải dùng cách này để vô tình khơi lên vết sẹo quá khứ ! (Hình như là trước đây Lạc Ngạo Thực từng nói câu này với Vũ Nghê , Cỏ nhớ không nhầm đại khái là : Cưới và yêu là 2 chuyện khác nhau thì phải)

Sáu năm trước hắn không yêu mình , hiện tại càng không thể . Có một số việc không thể quay đầu nhìn lại , nhất là mỗi lần đối mặt với hắn , cô sẽ nghĩ đến đứa bé !

Nóng lòng muốn chấm dứt mối quan hệ này Vũ Nghê đành bổ sung thêm :"Hơn nữa bây giờ tôi đang có một người bạn trai tốt , lý nào anh lại bảo tôi phải đi thích anh ?!"

Lạc Ngạo Thực tao nhã ngồi dậy , cầm lấy chiếc khăn lông màu trắng khoác ngang phần eo , toàn bộ thân trên khỏa thân , trông càng hấp dẫn mê người . Vũ Nghê đẩy hắn ra , xuống giường nhặt lên quần áo

Nhìn động tác lưu loát và bóng lưng của cô khiến hắn tức giận . Tuy nhiên , cũng chỉ cười khẽ một cái , trên miệng thở dài nhẹ nhõm :"Thật may mắn , cứ nghĩ rằng trải qua chuyện đó lại làm em tưởng anh thích em , không ngờ em rất thông minh !"

". . . . . . Ha ha , anh cứ yên tâm . Sao tôi dám có suy nghĩ này !" Cô đưa lưng về phía hắn mặc áo lót vào . Quả nhiên là thế , hắn thật không thích mình !

Lạc Ngạo Thực rút ra một điếu thuốc lá , đặt ở khóe miệng châm lửa lên . Sau đó sử dụng ánh mắt chăm chú quan sát những vết hôn trên sống lưng của Vũ Nghê "Thật ra khi MBS đấu giá vị trí quảng cáo giờ vàng vào ngày hôm qua , đã kích thích không ít một số người đàn muốn nhảy cùng em . . . ." Lạc Ngạo Thực dừng lại một chút rồi lại tiếp lời :"Người được chú ý nhất buổi tiệc nếu bị mình nắm trong tay , khác nào mình càng được tôn vinh , coi như một mũi tên bắn hai con ngạn . Em cũng biết đấy , đàn ông mà , thời điểm đắc ý một chút thì lại khống chế không được ý nghĩ ngông cuồng . . . . . ."

". . . . . . Anh quá khen rồi !" Vũ Nghê cúi đầu nhặt lên lễ phục màu lam , tâm tình trở nên trống trơn

Lạc Ngạo Thực phun ra hớp khói sương thật dài , giọng điệu mang theo ý cười :"Anh nói như vậy em sẽ không giận đấy chứ ?!"

"Sao lại thế được , chẳng qua chỉ là nhu cầu !" Thanh âm của cô trở nên nhỏ dần !

"Ừ nhỉ , sao anh lại không rõ về em . Em luôn rất phóng khoáng , điểm này anh đều hiểu rõ !" Hắn không đứng đắn nói , tỏ vẻ không tôn trọng cô

Những lời này khiến Vũ Nghê im bặt , cô tiếp tục mặc lễ phục vào , trái tim trở nên đau đớn gần như bị khoét sâu một lỗ

"A. . . . . . Sự thật chứng minh tối ngày hôm qua chúng ta rất ăn ý với nhau . Vũ Nghê , cũng lâu rồi anh không có sảng khoái như vậy , anh cảm nhận được em cũng có suy nghĩ như thế đúng không ?!" Hắn tà ác hỏi ngược lại , tròng mắt hẹp dài hơi nheo lại

". . . . . ." Cô không có đáp lại . Hắn thành công rồi , thành công vì làm nhục được cô , trong thâm tâm cô sắp không chịu nổi , nước mắt gần như muốn chảy ra

"Thật ngại quá , em có thể nói ra cảm nhận của em không ?! Dù gì cũng là tình nhân một buổi tối , nói cho anh biết cảm giác của em , không quá khó khăn chứ ?!" Giọng nói hào phóng liên tục hỏi tới

". . . . . . Không tồi !" Âm thanh có chút run lên

"Ha ha. . . . . ." Lạc Ngạo Thực mang theo tiếng cười khoái trá đi xuống giường , bảo bối hùng vĩ trong quần không hề che giấu lồ lộ căng lên . Hắn đi tới kéo cánh tay của cô lên "Không tồi ?! Em đánh giá anh thật không công bằng !"

Vũ Nghê cúi đầu xuống , những sợi tóc trên trán che gương mặt cô

Lạc Ngạo Thực kéo thân thể cô đi về phía giường lớn , sau đó kéo tấm chăn màu trắng sang một bên "Vũ Nghê , em nhìn thấy không ?! Cơ thể của em dưới tấm chăn vẫn còn ẩm ướt đây này !"

Hai tay Vũ Nghê xiết lại thật chặt , lại từ từ buông ra , ép buộc bản thân phải cố gắng nhịn nhục . Trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên thành thục mỉm cười "Lạc tổng , anh bị làm sao vậy . Nhất định phải để tôi bảo rằng anh rất mạnh , khiến tôi cảm thấy hài lòng , anh mới được thoải mái , không mất mặt ư ?! Đừng đùa chứ , hay anh cần lời khen ngợi của tôi đến thế ?!" Cô nhìn hắn thật cặn kẽ , sau đó nháy mắt "Cho dù là tối hôm qua có sảng khoái đến mấy chăng nữa thì sau này chúng ta cũng sẽ không có can hệ , cần gì phải lưu luyến như vầy . Lạc tổng , anh thấy tôi nói có đúng không ?!"

Lạc Ngạo Thực nhàn nhạt cười , khoe khoang nói :"Nếu em có thể đem chuyện này quên đi thì thật là tốt . Cứ sợ em lại nghĩ bậy , lúc đó lại khó cho anh , dù rằng hiện tại anh đã có bạn gái rồi !"

Toàn thân Vũ Nghê dường như bất động , cách hai ba giây sau mới cười phá lên :"Đừng suy bụng ta ra bụng người , loại chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra ! Tuy nhiên , tôi có ý tốt khuyên anh , anh cứ luôn suy nghĩ ngông cuồng như thế , thật có lỗi với bạn gái của mình !"

"Ừ , cám ơn lời khuyên của em . Nhưng hễ nghĩ đến chuyện này , anh lại cảm thấy có lỗi với cô ấy . Chuyện tối hôm qua , coi như ngoài ý muốn ! Cũng không thể trách nhau , chúng ta thật sự phối hợp !" Hắn nhẹ nhàng vỗ vào mông cô

Vũ Nghê cong lên khóe miệng , híp lại đôi mắt "Thôi , thời gian gấp rút , tôi không thể cứ cùng anh tán gẫu , bái bai !"

Nói xong cô hất cánh tay của hắn ra , xoay người chuẩn bị đi

Trên mặt Lạc Ngạo Thực xuất hiện khó chịu , môi mỏng mỉm cười tàn nhẫn "Vũ Nghê , em đợi một chút , anh có thể nhờ em một việc không ?!"

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 94: Chỉ là nhu cầu