Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 442: Phòng điều trị lân cận

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 442: Phòng điều trị lân cận


Cứ như vậy, chuyện tình ái của Lạc Tư Vũ và Ryan bị báo chí đưa tin rộng rãi, do Lạc Tư Vũ là con gái của chính khách nên câu chuyện lại càng được người xem quan tâm hơn. ơn nữa bạn bè của Lạc Chính trong giới chính khách cũng biểu hiện sự quan tâm đến chuyện này, cứ nhao nhao hỏi khi nào Lạc Tư Vũ và Ryan kết hôn!

Đến lúc này cho dù Lạc Chính không thích việc con gái mình thành con dâu của người nước ngoài, cũng bắt buộc phải chấp nhận. Chẳng lẽ còn muốn để lộ ra ngoài chuyện con gái mình đã ly hôn sao? Chuyện của Lâm Hiên đã làm cho gia đình bọn họ mất thể diện lắm rồi, còn may là chuyện tình cảm của Tư Vũ và Bùi Tạp Tư vẫn chưa bị đưa ra ánh sáng, nếu không mọi chuyện lại càng thật khó coi!

Cho nên hiện tại cha mẹ của Lạc Tư Vũ, cũng bị ép buộc phải chấp nhận chàng rể ngoại quốc này rồi ! Vì thế bọn họ lại dặn đi dặn lại Tư Vũ, bây giờ người là chính cô lựa chọn, cũng đừng lại đổi tới đổi lui nữa ! Nhất định phải sống chung với Ryan cho thật tốt, không được làm mình làm mẩy nữa.

". . . Còn tính chuyện về sau này, thế nào rồi Ryan cũng sẽ đưa con về bên kia... con cũng sẽ mang con gái đi theo, thậm chí nếu như Ryan sử dụng hành vi bạo lực gia đình đối với con, con cũng không thể nói câu ly hôn, con cũng không thể mang việc này ra mà làm ầm ĩ lên để cho mọi người đàm tiếu! Nếu không, sẽ ảnh hưởng đến của anh họ của con, việc làm ăn sẽ không thể phát triển ở trong giới tài chính được!" Lạc Chính nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, cũng nhân thể cho con gái một lời khuyên! "Lạc Tư Vũ, con có nghe hay không?"

Tư Vũ đứng trong phòng khách, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, không gật đầu, cũng không lắc đầu.

"Con có nghe hay không?" Lạc Chính lớn tiếng hỏi lại!

Tư Vũ ngẩng đầu lên, nhìn người cha từ trước đến nay chỉ dùng mệnh lệnh để nói với cô: "Ba ba, mọi chuyện không giống như mọi người tưởng tượng đâu. Hiện tại giữa con và Ryan cũng không phải là quan hệ yêu đương, anh ấy chỉ là thủ trưởng của con mà thôi, cho đến giờ quan hệ của chúng con nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè. Bây giờ đã nói đến những chuyện kết hôn, rồi không được ly hôn thì thật sự quá sớm !"

"Con nói cái gì hả? Chỉ là thủ trưởng với cấp dưới sao? Vậy tại sao Ryan vẫn khăng khăng một mực con là bạn gái của nó?" Lạc Chính mở to hai mắt hỏi con gái.

Vẻ mặt của Tư Vũ đầy băn khoăn. Chuyện này không biết đã bị hiểu sai từ lúc nào đây, không biết từ khi nào sự hiểu lầm ấy đã ngày một lớn hơn! "Trong chuyện này có sự hiểu lầm, con không yêu Ryan, con không yêu anh ấy... "

Sau khi nói xong, Tư Vũ không muốn nghe cha mình nói thêm gì nữa, cô chạy vụt ra ngoài!

Nhưng Lạc Chính cũng chẳng buồn quay đầu nhìn về phía con gái mình chạy đi, mà lại quay đầu nhìn về phía người vợ kết tóc của mình: "Bà nhìn đi, đây là đứa con gái tốt mà bà sinh ra cho tôi đấy, chỉ biết làm cho người khác bực tức, lại còn tỏ ra giống như mình bị oan uổng, làm chuyện gì cũng chẳng nên... "

Mẹ Lạc tức đến nỗi mắt đỏ hoe, khóe môi không ngừng run rẩy, tủi thân nói: "Sao ông không nói đến chuyện, Tư Vũ bị người nào làm hại đến nỗi mắc bệnh tự kỷ suốt mười năm. Ngày trước nó hai mươi tuổi vẫn còn bị ông ra sức quản giáo, không phải đánh thì là mắng. Bệnh của nó vừa mới khỏi, bây giờ nó chỉ tương đương như một đứa con gái mới hai mươi tuổi, ông còn muốn nó phải làm những gì nữa đây?"

"Hừ, tôi đồ chừng đây là do chứng bệnh thần kinh không tốt của bên dòng họ nhà bà đấy thôi, nên bà mới sinh ra một đứa con như vậy!" Lạc Chính mang tất cả mọi chuyền đổ

lên đầu vợ mình. Ông ta một thân một mình, chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Sau khi “hừ” một tiếng, ông phất tay áo đi lên lầu!

Chỉ còn lại một mình mẹ Lạc ở dưới lầu đang rơi lệ, bà khóc vì tủi thân cho mình, cũng vì lo lắng cho con gái…

Bùi Tạp Tư bị thương nhưng kiên quyết không chịu đi bệnh viện, chỉ bảo Đại Lợi rút loại vũ khí sắc bén ấy ra, rồi dùng cồn để xử lý vết thương một chút, chỉ đơn giản như thế coi như là xong việc rồi!

Vài ngày sau đó, do anh vừa không chịu nghỉ ngơi cho tốt, suốt ngày chỉ uống rượu không nói không rằng, đến bữa lại không chịu ăn uống thứ gì đó cho nghiêm chỉnh… Bao nhiêu nguyên nhân cộng lại làm cho vết thương ở lưng anh trở nên trầm trọng, miệng vết thương sưng đỏ, chảy mủ, người anh bắt đầu lên cơn sốt!

Mãi đến khi anh bất tỉnh ở trong phòng làm việc, bị mọi người phát hiện ra mới đưa anh đến bệnh viện cấp cứu!

Mà khéo làm sao, phòng điều trị của Bùi Tạp Tư và phòng điều trị của Ryan lại nằm cùng một tầng. Đương nhiên Bùi Tạp Tư trong lúc mê man nên không biết chuyện này. Còn phải nói, nếu như anh mà biết, chắc chắn anh nhất định không chịu chọn nằm điều trị ở nơi này rồi!

Ở một chỗ khác của hành lang bệnh viện, Ryan đang đứng ở trước cửa phòng bệnh!

Thời kỳ này, hàng ngày sau giờ ngọ, Tư Vũ đến bệnh viện thăm Ryan. Cô tới đây, một là vừa mang đến một số tài liệu để cho anh phê duyệt, thứ hai cũng là xuất phát từ sự quan tâm của bản thân cô với anh. Cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa, anh cũng là người đã đỡ một nhát dao cho cô!

Còn về chuyện của anh, Tư Vũ muốn đợi đến khi Ryan khỏe lại, sau đó cô sẽ nói rõ ràng với anh, bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói chuyện đó!

Cô sẽ nói với anh, bởi vì tình hình buổi tối hôm đó quá kinh khủng, cô thật sự đã bị dọa đến khiếp sợ. Hơn nữa vào thời điểm đó, cô ở trong vòng tay anh đã quá hoảng sợ rồi, chỉ muốn để cho anh an lòng nên mới phải đồng ý với lời cầu hôn của anh mà thôi!

Nhưng đó cũng không phải là ý nghĩ thật sự của cô, cô không có cách nào chấp nhận tình cảm của anh, chỉ mong sao anh có thể hiểu được cho cô… Đồng thời cô cũng có thể chúc phúc cho anh có thể tìm được một cô gái xinh đẹp phù hợp với anh!

Còn Ryan lợi dụng cơ hội lúc buổi chiều Tư Vũ đến thăm, liền bảo cô cùng đi dạo một vòng trong vườn hoa ở dưới lầu, thong thả hít thở bầu không khí trong lành!

Ra khỏi cửa phòng bệnh, Ryan đi đằng trước, chờ Tư Vũ đuổi theo, anh cực kỳ thích cảm giác cô dìu mình đi.

Nhưng mà chờ phải, chờ trái mãi, vậy mà cô lại vẫn cứ ở sau lưng anh!

“Ai ôi…” Ryan rên rỉ một tiếng, đồng thời dừng bước, bưng kín miệng vết thương!

“Làm sao vậy? Miệng vết thương bị căng lên sao? Có đau lắm không?” Tư Vũ đi nhanh thêm mấy bước đỡ Ryan, đỡ cánh tay anh vẫn cao lên tay: “Hay là chúng ta trở lại phòng bệnh, gọi bác sĩ đến kiểm tra lại một chút cho yên tâm nhé?”

Lạy trời phù hộ, anh mau khỏe trở lại, để cô có thể nhanh chóng nói ra với anh những lời vẫn đang vướng mắc ở trong lòng cô! Loại chuyện này cứ đè nén ở trong lòng khiến cô thật khó chịu, đêm ngủ cũng không yên, ngày làm việc cũng không yên tâm!

Ryan cố ý đem sức nặng cơ thể dồn sang cho Tư Vũ, như vậy động tác giữa hai người lúc này càng lộ vẻ thân mật hơn! Anh áp sát khuôn mặt mình vào bên cạnh mặt của cô, nói: “Không cần làm phiền bác sĩ đâu, chỉ càn em có thể đỡ anh giống như đang đỡ anh lúc này là anh đã không còn đau nữa rồi!”

Lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào gáy của Tư Vũ… Còn Tư Vũ cực kỳ khó chịu, lập tức lui về phía sau một bước. “Anh đừng như vậy…” Cô thật sự rất khó chịu, lúc này cô có cảm giác bản thân mình rất tùy tiện, không đứng đắn chút nào.

“Vì sao lại không? Việc này không có gì phải sợ người khác chê cười, em là bạn gái của Ryan này, hơn nữa anh chỉ muốn em thành phu nhân của anh ngay lập tức, Ryan phu nhân…” mấy từ sau cùng, Ryan đắc ý dương dương nói bằng tiếng Anh!

“Chúng ta tiếp tục đi xuống thôi, mất thời gian quá, em còn phải về công ty nữa!” Tư Vũ chuyển hướng đề tài, kéo cánh tay Ryan đi về phía cầu thang để xuống dưới lầu.

“Được, anh xin tuân lệnh bà xã!” Ryan bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, cười cười bước xuống thang lầu!

Mà hình ảnh “đôi bạn gắn bó” của bọn họ đã rơi vào trong ánh mắt của Đại Lợi và Đại Cương vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh của Bùi Tạp Tư…

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 442: Phòng điều trị lân cận