Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 400: Đau thương đến chết tâm

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 400: Đau thương đến chết tâm


Sau khi nói xong những lời hoa mỹ Bùi Tạp Tư dừng lại, im lặng đợi cô trả lời.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, tiếng khóc rất nhỏ dần dần trở thành tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề hơn.

"Tư Vũ--" Bùi Tạp Tư gọi tên cô.

"Tôi không có cách nào tha thứ cho anh ... đối với tôi, mỗi một chuyện anh làm đều gây cho tôi sự tổn thương quá lớn! Trong lúc tôi đang mang thai con của anh, anh lại cùng người đàn bà khác ở chung một chỗ... trước tiên là thân thể của anh đã phản bội tôi! Rồi anh lại đi dùng tiền để mua bằng được “Ánh sao đêm” để đưa cho Diệp Chức Nhân, chính là tim anh đã phản bội tôi! Anh biết rõ ràng là tôi thích, tôi tha thiết ước mơ sợi dây chuyền đó, vậy mà anh tàn nhẫn tước đoạt nó, đưa cho người đàn bà khác, điều này nói lên cái gì? Nó chứng tỏ trong lòng anh hoàn toàn không có tôi, tôi không bằng người đàn bà kia! Tim và thân thể anh đều đã phản bội tôi, vì cái gì mà tôi phải muốn một người chồng như anh." Nói tới đây, Tư Vũ dùng lực nhắm hai mắt lại. "Tôi nghĩ con của chúng ta chắc là biết gia đình của chúng ta sẽ tan vỡ, cho nên nó không muốn ở lại trên thế gian này, nên đã chạy trốn rồi! Nếu... Nếu đứa bé đã không còn, tôi cũng không có cách nào đối mặt với anh, cũng không thể tìm thấy một lý do nào để có thể tha thứ cho anh được!" Tư Vũ đau thương đến chết tâm rồi.

Lòng của cô thật sự đã chết.

"Trái tim của anh không hề phản bội em--" Bùi Tạp Tư ra sức lắc đầu, "Tư Vũ, anh cũng không nghĩ đến tại sao lại khéo như vậy, em là người định mua 'Ánh sao đêm', nếu anh biết là em, anh nói cái gì cũng sẽ không mua!" Kỳ thật lúc anh mua, cũng là chuẩn bị muốn tặng cho Tư Vũ, chỉ là bị người đàn bà kia đoạt đi mất.

Tư Vũ nhìn trần nhà, những giọt nước mắt trong veo mà lạnh lùng không ngừng rơi xuống trên gương mặt cô, "Nếu anh biết cái đó là tôi định mua, anh sẽ mua cái khác tặng cho cô ta, vậy anh sẽ không phạm sai lầm sao?" Giọng nói của cô không hề có ngữ điệu gì khi hỏi lại anh. Như vậy mà anh không rõ sao? Không phải vấn đề thời gian, cũng không phải chỉ vì “Ánh sao đêm”, mà là trong lòng anh hoàn toàn không có cô. Anh không nghĩ mua quà cho cô, lại biết nghĩ đi mua cho người đàn bà khác, ha... ha, đây là cái gì.

Nhớ lại chuyện chiều hôm đó, cô gái kía nói, Tư Vũ nhịn không được trong lòng tự giễu cười lên, hóa ra giữa bọn họ đã có ước định, anh trở về ly hôn, sau đó cùng người đàn bà kia ở cùng một chổ. "Bây giờ con của chúng ta cũng không còn, anh đã có thể cùng cô ta ở chung một chỗ không phải lo lắng rồi! Hàng ngày lén lút thật không dễ chịu, hiện tại có thể quang minh chính đại, anh nên nắm bắt thời cơ đi!”

“Không…” Phản ứng đầu tiên của Bùi Tạp Tư là ‘Không’, mà cái chữ này, hai ngày nay anh đã nói rất nhiều rồi! “Anh sẽ không ở cùng với cô ta!”

“Đó là vấn đề của anh, nhưng mà tôi nhất định sẽ không sống cùng với anh nữa!” Tư Vũ nhắm hai mắt lại, không muốn nói chuyện.

Sự bình tĩnh của cô làm cho Bùi Tạp Tư sợ hãi đến cực điểm, anh tình nguyện để cô khóc, cô nháo, cô đánh anh, mà không phải như hiện tại khiến anh không sao thích ứng được, “Em nói đi, anh phải làm như thế nào, em mới có thể tha thứ cho anh, anh nhất định sẽ làm theo, được không?”

Tư Vũ trở mình, đưa lưng về phía anh!

Bùi Tạp Tư đi vòng qua cuối giường, đi tới sát cửa sổ bên này. Anh ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi quần ra sợi dây chuyền đoạt lại từ Diệp Chức Nhân, sau đó làm tư thế giống như hiến dâng vật quý nói: “Tư Vũ, đây là ‘Ánh sao đêm’, anh đeo nó cho em, có được hay không?” Cô không phải vẫn chung tình với nó sao? Đưa cô đeo có lẽ cô sẽ cao hứng lên?

Tư Vũ nhấc bả vai đẩy sợ dây chuyền sắp đeo lên cổ cô, dùng ánh mắt không giải thích được nhìn anh, “Bùi Tạp Tư, anh cho tôi là chỗ thu mua đồ cũ sao?”

“Không… anh không nghĩ như vậy!” Bùi Tạp Tư lập tức lắc đầu, sợ cô tức giận.

Tư Vũ dùng lực nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đầy vẻ xa lạ, không thể chấp nhận lẫn ghê tởm chán ghét. “Mặc dù tôi đã từng gả cho người khác, cũng đã sinh một đứa con gái, cũng là đồ cũ trong miệng người khác, nhưng chính tôi lại không thể sử dụng đồ cũ của người đàn bà khác!” Cô nhìn chằm chằm ‘Ánh sao đêm’, nói đầy ngụ ý: “Có một vài thứ cho dù là tốt, cho dù là thượng phẩm, nhưng mà người khác đã dùng qua, tôi đây liền cảm thấy dơ bẩn, cực kỳ bẩn, tôi không sao nhận lại được!”

Nghe xong câu nói của Tư Vũ, toàn thân Bùi Tạp Tư máu như đông lại, trong đầu chỉ có một phản ứng, đó chính là -----

Lạc Tư Vũ ghét bỏ anh, ít nhất trước mắt là cô không thể chấp nhận anh!

Sau câu nói đó, Bùi Tạp Tư không còn mặt mũi nào mà ở lại nơi đó. Anh chỉ nói với Tư Vũ chăm sóc bản thân thật tốt, bồi dưỡng thân thể, sau đó liền rời khỏi bệnh viện!

Vài ngày sau đó, anh cũng không hề xuất hiện tại bệnh viện, không phải vì anh không có tính nhẫn nại, mà là thật sự anh không muốn Tư Vũ khi nhìn thấy anh sẽ sinh ra chán ghét, vì cảm thấy anh bẩn thỉu… Anh nghĩ mình phải thay đổi lại tất cả mọi thứ… Mà trước tiên, anh nhất định phải làm một việc! Không có lý dó gì Tư Vũ phải chịu đựng sự tổn thương như vậy, mà người đàn bà kia càng ngày càng xinh đẹp, lại sống cuộc sống không mưa không gió như vậy.

**************************** phân cách tuyến ******************************

“A… vì sao các người lại bắt tôi, buông tôi ra!” Diệp Chức Nhân ngoảnh mặt nhìn hai người đang dẫn mình la to “Các người muốn mang tôi đi đâu?”

Hai người đàn ông mặc đồ đen không trả lời cô ta, trực tiếp dẫn cô ta vào một phòng ở tầng hầm trong quánbar, sau đó ném cô ta xuống đất.

Nơi này tuy chỉ là một gian tầng hầm, nhưng được trang trí cũng tương đối hoa lệ, sàn gạch bóng loáng phản xạ đèn thủy tinh màu vàng sáng chói trên trần nhà!

Sau khi ngã nhào trên đất “Bịch” một tiếng, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ở trên bục quá bar, “Bùi tổng, anh bắt em tới đây làm gì?”

“Muốn cùng cô nói chuyện phiếm!” Bùi Tạp Tư đốt một điếu thuốc, hít mạnh một hơi!

Sắc mặt Diệp Chức Nhân trắng bệch, giả ngây giả dại đứng ở trên mặt đất, “Ha… ha, nếu anh muốn cùng em nói chuyện phiếm thì gọi điện cho em là được mà, cần gì phải kêu hai người bắt em tới quá tốn công rồi!”

“Diệp Chức Nhân, cô còn muốn giả vờ với tôi sao?” Bùi Tạp Tư cầm ly rượu trong tay ném vào tường, chiếc thủy tinh đắt tiền vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, rơi đầy xuống đất! Anh tiến lên một bước, dùng lực kéo tóc cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà chết tiệt này, cô muốn hãm hại tôi như vậy, phải chăng cô nghĩ cô sẽ có khả năng gả cho tôi để làm phu nhân sao?”

Diệp Chức Nhân tiếp tục giả ngu. “Bùi tổng, em thật sự muốn, giải thích mọi chuyện giúp anh, em cũng không biết vì sao lại biến thành hiểu lầm như vậy? Hơn nữa, chuyện này anh không thể đổ lỗi cho một mình em được, anh không phải cũng thích em sao?”

“Cô đúng là đồ đê tiện!” Bùi Tạp Tư tức đến nghẹt thở.

“Anh nói tùy thích!” Ánh mắt Diệp Chức Nhân nhìn quanh, nghĩ cách trốn thoát khỏi nơi này như thế nào!

“Được, cô cũng đã thừa nhận em đê tiện, tối hôm nay tôi sẽ cho cô được thỏa mãn…” Sau khi nói xong, Bùi Tạp Tư vẫy tay một cái với thủ hạ.

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 400: Đau thương đến chết tâm