Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 378: Tim đập thình thịch

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 378: Tim đập thình thịch


Nếu anh ta không thích cô, sao không cho anh ta sự giải thoát? Từ trong lòng cô là hy vọng anh ta hạnh phúc vui vẽ, mả bản thân cô, nhìn anh ta vui vẻ, cô cũng rất vui vẽ rồi! Tư Vũ buông sợi tóc màu đen gãy xuống, lộ ra dung nhan của bản thân mình.

Cô dùng phương thức im lặng nói cho anh ta, cô không hề tiều tụy, cho dù ngày không có anh, sinh hoạt của cô vẫn như cũ.

Bùi Tạp Tư nhìn thấy tâm tình của cô phong phú, khi đó khí sắc thật tốt, đột nhiên trong lòng như có va chạm mạnh, không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu, anh lại không biết vì sao lại cảm thấy tức giận, nhưng mà chính là khó chịu, cực kì khó chịu. Chỉ vào bụng của cô, từ kẽ răng nói ra mấy chữ: "Trong bụng em là con của tôi, vậy mà vẫn muốn ly hôn với tôi sao?"

Chết tiệt, anh vừa mới nói cái gì đó? Anh thật không biết vì sao bản thân mình không vui lại mạnh mẽ như thế. Anh trở về lần nữa, vốn là muốn cùng cô ly hôn, không phải sao? Tuy nhiên hiện tại cô ta đang mang thay, nhưng mà một đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh cha mẹ không có tình yêu, cũng không phải là một chuyện tốt, anh ta không nên bởi vì đứa nhỏ mà giữ lại cuộc hôn nhân này mới đúng!

Lạc Tư Vũ nhún nhún vai, không biết là bản thân mình có cái gì không ổn: "Đứa nhỏ và ly hôn là hai chuyện, cho dù có ly hôn, đứa bé vẫn là của anh, tôi sẽ vẫn để cho nó gọi anh là ba! Đương nhiên, vấn đề nuôi dưỡng đứa bé, tôi cũng đã có nghĩ qua, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nếu anh đi công tác bận rộn, hoặc là có nguyên nhân bất tiên khác không mang đứa nhỏ theo được, như thế xin anh đưa đứa nhỏ cho tôi, đến tiền nuôi dưỡng đứa bé anh có khả năng cho! Nếu anh muốn đứa nhỏ này, hơn nữa anh có thể chứng minh cho đứa bé có hoàn cảnh lớn lên thật tốt, tương lai không để cho đứa bé này rơi vào tay mẹ kế ngược đãi, như vậy khi qua thời gian đứa bé được nuôi bằng sữa mẹ, tôi sẽ giao đứa bé cho anh nuôi nấng, nhưng mỗi tuần anh phải cho tôi đến gặp đứa bé, hoặc là cho tôi có quyên gặp đứa bé tùy lúc!"

Tư Vũ lí trí mà nói, để cho người chung quanh nghe được thật là sửng sốt. Giống như Vũ Nghê mang thai đứa bé, lại càng không nhịn được kinh ngặc. Trời ạ, cô ta nhất định không có được điểm này! Những lời vừa rồi chính là do Tư Vũ nói ra sao? Là mọi chuyện cần ywr vào người, vừa đến bây giờ không có công việc, Tư Vũ không kiếm được một phân tiền, nói ra sao?

Kinh ngạc làm sao chỉ là người thân của Tư Vũ, chồng của cô ấy, người đàn ông Bùi Tạp Tư cũng không có thể may mắn thoát khỏi ngạc nhiên. Quen biết Lạc Tư Vũ cung coi như không lâu, được cho là từ lúc cô còn mặc quân yếm, anh ta đã biết cô. Anh vẫn cho rằng cô là con chim nhỏ nép vào người, càng nói chính xác hơn là sinh hoạt của cô gái này chỉ có thể dựa vào đàn ông, giống như hoa tàm gởi, chỉ có thể leo lên trên thân đàn ông, không dám thở mạnh một cái! Thành thật mà nói, đối với Tư Vũ như vậy, anh ta thật sự chán rồi.

Nhưng, cô ta bây giờ, vậy mà làm cho anh ta có một nhận biết mơi. "Ha ha--" Anh ta cười lạnh một tiếng. "Được rồi, xem ra em đã trải qua suy nghĩ tường tận rồi? Xem ra, em gả cho tôi cũng là có--"

"A...~ tôi mong anh đừng hiểu lầm, tôi đối với tài sản không có hưng thú, sau khi chúng ta ly hôn, tiền của anh tôi cũng không muốn!" Tư vũ cướp lời. Lời nói ra là lời trong lòn, anh ta đối với cô không tốt, cho nên cô không nghĩ thời điểm lúc hôn nhân hai người kết thúc, nghe được anh ta nói với bản thân mình những lời khó nghe.

Hai người vẫn nên duy trì là bạn bè tốt đi. "Chúng ta không thể tiếp tục làm vợ chồng, còn có thể làm bạn bè, đúng không?" Cô rộng rãi cười hỏi.

Bùi Tạp Tư dao động, anh ta lại nghĩ không muốn ly hôn rồ! Đáng chết, Bùi Tạp Tư anh là ai chứ, chưa từng bị người khác chỉ huy, dựa vào cái gì bị cái người phụ nữ làm mẹ này chỉ huy chứ?

Bùi Tạp Tư trầm mặc, Vũ Nghê thân là chị dâu cả, khẩn trương kéo cánh tay Lạc Tư Vũ lại, nhỏ giọng hỏi. "Em cũng đừng hành động theo cảm tình nha? Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, chị không tin em không thích Tạp Tư!"

Lạc Tư Vũ mỉm cười an ủi chị dâu một cái. "Em tuy ít khinh nghiệm ngoài xã hội, nhưng cũng không phải là một đứa nhóc, cũng không cho rằng ý nghĩ của em không chính chắn. Kỳ thật, em được cho là một người cực kỳ có lý trí! Cho nên, các phương diện em đều suy nghĩ rát kỹ!"

Lạc Ngạo Kiệt không hề nghĩ muốn tham dự vào chuyện này, chỉ cần Tư Vũ làm như thế nào, như thế nào cảm thấy vui vẽ là tốt! Mà khi nghe được lời nói này của cô, anh ta làm anh trai có thể an tâm rất nhiều!

Bùi Tạp Tư liếc một cái nhìn bạn thân của mình, hy vọng anh ta có thể khuyên nhủ Tư Vũ. Nhưng mà vô luận anh có làm như thế nào, Lạc Ngạo Kiệt cũng không thấy nhìn anh ta, cho nên tín hiệu này cũng không truyền đi được thành công.

"Nói cho con, Lạc Tư Vũ, cha không cho phép con ly hôn!" Lạc gia Nhị thúc vỗ mạnh tay xuống bàn trà, từ trên ghế sofa nhảy dựng lên. "Tôi nói hai con, không thể ly hôn, làm sao có thể tùy tiền đối với hôn nhân như vậy, các con tưởng rằng hiện tại là mua Đại La Bặc sao? Không có lựa chọn tốt liền vứt bỏ, rồi lại mua lại!"

Âm thanh đinh tai nhức óc kia, làm cho tất cả mọi người chân động run lên.

Bùi Tạp Tư chưa tùng có cảm kích cha vợ đến như vậy!

"Không--" Tư Vũ bỗng nhiên la lên, cô gắng gượng mang thai, đi tới trước mặt cha, lại cực kỳ kiên định nói: "Ba, bây gờ con cảm thấy không thể nghe theo cha, con muốn ly hôn--"

Người này liên tiếp kêu la, tuyệt đối được tính là cột mốc trong lịch sử, bởi vì Tư Vũ chúng từng làm chuyện này bao giờ. Đương nhiên, trước cô ta cũng muốn nói ra những lời làm trái, nhưng mà tự bản thân cô cũng không có cơ hội.

Cánh cửa hào môn... tiền tài tình cảm. Mội người càng chấn kinh, cả kinh không nói được nên lời.

Người thân trầm mặc nhưng cảm xúc Tư Vũ không nguội lại mà tăng vọt lên, cô lấy tay chống eo, vẻ mặt đầy nước mắt nói. "Ba, quả thật trước kia bản thân con kiên trì muốn cùng Tạp tư kết hôn, nhưng mà điều này không phải con không có quyền ly hôn! Hơn nữa cha có thể nắm giữ tuổi 20 của con, khống chế con trong 10 năm, thậm chí còn đem con của con bỏ đi, tàn nhẫn đem con con vứt bỏ, con yếu đuối, con không có năng lực kháng cự với cha. Nhưng nay con đã ba mươi tuổi rồi, con muốn tự bản thân mình, tự bản thân mình nắm giữ, cho dù tương lai con có đầu rơi máu chảy, con cũng sẽ không có một câu oán hận! Mong cha tôn trọng ý của con, có thể không? Cha~, vận mệnh con gái cha đã đũ bi thảm--"

Câu nói tiếp theo, đã bị tiếng khóc thay thế!

Lạc gia Nhị thúc nghe được những lời con gái mình nói, lập tức giống như già đi mười mấy tuổi. Ông ta có một đứa con gái, đương nhiên cũng hy vọng cô ta sống tốt. Nhưng quả thật bởi vì quyết định năm đó của ông, hủy đi hạnh phúc của con gái, mà ông lại còn tàn nhẫn--

Ông vì sinh mệnh trính trị của ông, đem hy sinh chính con gái của mình, thậm chí còn đem cả cháu gái con bé nhỏ hy sinh! Ông, thật sự có lỗi với con gái!

Được ~ Được~

Mặc kệ bây giờ cách của con gái là đúng hay sai, bọn họ cũng không can thiệp rồi! "Tư Vũ, con muốn sao thì làm, đều làm theo lời con!"

Môi Tư Vũ nở nụ cười, nhưng mà nước mắt lại càng chảy xuống, sau mười ngón tay truyền ra tiếng cười, thay vì tiếng khóc--

Cuối cùng cô có thể làm chủ cho bản thân mình một lần rồi--

Bùi Tạp Tư không thể tiếp nhận nhìn một nhà này, "Ba, Jerry, Vũ Nghêm, các người không phải cũng đồng ý cho cô ấy ly hôn?"

Ba người trước sau đều cho anh một ánh mắt ý vị thâm trường, giữa mỗi ánh mắt bao hàm bất đồng ý kiến! Toàn bộ người trong nhà đều không bước ra ngăn cản, này ~ đáng chết, đây là tình huống gì?

Nhìn toàn bộ, Bùi Tạp Tư cũng cực kỳ kiên định nói: "Nói cho cả nhà, tôi không đồng ý ly hôn!" Sau đó anh ta hướng về Tư Vũ, nắm lấy cánh tay cô, tiến gần đôi má như hoa như ngọc của cô--

"Lạc Tư Vũ, em là vợ của Bùi Tạp Tư anh, hiện tại em phải theo anh về nhà, em nên đi chào hỏi ba mẹ Bùi Tạp Tư anh rồi!" Môi mỏng của anh ta cơ hồ dán lên đôi môi mỏng của cô, thời điểm tuyên bố, càng như dính sát vào đôi môi của cô.

Có ba, chị dâu, anh trai ở bên cạnh, anh ta bổng nhiên đối với cô thân mật như vậy, điều này làm cho Lạc Tư Vũ đang bình đĩnh, đầu óc cũng mơ hồ hoạt động, đôi má càng lúc càng hồng. "Anh--Anh nói cái gì?"

Vừa rồi cô có cảm giác bên tai mình "Ong ong", căn bản không nghr rõ lời anh ta nói!

Nhìn mặt cô đỏ bừng như trứng, để cho Bùi Tư Lập đối với cô thảo mản, tim lại đập thình thịch một lần nữa. Từ trước đến nay Bùi Tư Lập đều làm theo ý mình, căn bản không cần có người bên cạnh, trực tiếp đem đôi môi đỏ mộng, bắt đầu hôn lên!

Trong lúc hôn nhau, thậm chí còn phóng ra âm thaanh 'chậc chậc' nước miếng!

Trời ạ, đầu óc cô muốn nổ tung rồi!

Nhà cửa thật lớn... nơi này không phải lam sắc, mà là kim sắc, hơn nữa lúc mặt trời chiều ngã về hướng tây, bên trong khu viện đều lóa sáng chói mắt một chùm tia sáng kim sắc, trong không khí như ẩn chứa kim sa, đem đặt mình vào trong đó nổi bật lên giống như công chúa hoặc vương tử vậy!

Tên căn biệt thự nà cũng rất êm tai, gọi là "Kim Uất Phủ Đệ", hì hì, không biết vì cái gì, nó liền thích nơi này! Có lẽ, bởi vì Úy Loan không phải nhà nó, nơi này mới đúng là nhà nó?

uhm~~~ nơi này là nhà nó thôi? Nó cùng mẹ hiện tại không thể dọn ra ngoài?

"Mẹ, mẹ--" tắm rửa dưới ánh mặt trời, Hoan Hoan mặt một bộ âu phục nhỏ màu trắng, giống như một tiểu công chúa đi vào trong phòng--

Khi thấy người ngồi trên ghế sofa, ông nôi bà nội có chút nghiêm khắc, khuôn mặt Hoan Hoan trắng như tuyết tươi cười, ửng đỏ! Đối mắt to tràn ngập vấn đề cũng lập tức trở nên nhát gan, nó có chút sợ hãi đến hàm răng không động, sau đó nhìn mẹ, lại nhìn thúc thúc!

Phu nhân ngồi giữa đang nhìn đến đứa bé chạy vào, khuôn mặt nghiêm túc mỉm cười, bất quá cũng là cảm thấy có chút khoảng cách: "Đứa nhỏ này là Hoan Hoan sao?"

Từ nhỏ ở trong cô nhi viện đã được nuôi dạy lễ phép, Hoan Hoan tuy sợ hãi, nhưng vẫn thật thà trả lời vấn đề của bà nó: "Đúng, bà nội, con chính là Hoan Hoan!"

"Bộ dáng rất xinh đẹp?"

"Cảm ơn bà nội!" Hoan Hoan lập tức hành lễ!

"Ba, me, Hoan Hoan thật là một đứa bé đáng yêu, các người về sau sẽ cực kỳ thích nó!" Bùi Tạp Tư kéo đứa bé qua, chào đón nói.

Lạc Tư Vũ ngồi trên ghế vô cùng khẩn trương, trong tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô cùng Tạp Tư chỉ là đăng ký, cô còn chưa có đi ra mắt ba mẹ anh ta! Vốn sống chết muốn ly hôn, nhưng chỉ một nụ hôn của anh ta lại dễ dàng làm lộn xộn suy nghĩ của cô.

Cứ như vậy, cô theo anh ta trở về biệt thự của anh ta!

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 378: Tim đập thình thịch