Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 368: Thể diện


Lạc Ngạo Thực bắt lấy tạp dề, nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt không thể tin. "Để phòng bếp lại cho bố? Vậy khác gì hôm nay mọi người muốn để bị đói?"

Hoan Hoan và Lạc Dật đều ra sức gật đầu thật mạnh. Cậu nhóc ngơ ngác hỏi. "Bữa tối hôm nay chúng ta ăn cái gì? Con, mẹ còn Hoan Hoan nữa đều không thể để bị đói. Chúng ta vẫn còn nhỏ, như mặt trời còn ba bốn tiếng nữa mới mọc...."

Hoan Hoan vội vàng nói: "Lạc Dật, không đúng, ba bốn tiếng nữa là mặt trăng lên, lúc đó mặt trời còn chưa có xuất hiện đâu."

Lạc Dật lè lưỡi, gãi đầu: "Ở đây chủ yếu là tớ muốn nhấn mạnh rằng chúng ta còn nhỏ tuổi...."

"Như thế cũng không thể ví như chúng ta chưa sinh như vậy được." Hoan Hoan liếc mắt một cái, như vậy là quá khoa trương.

"Tóm lại là bốn, năm tiếng là được chứ gì?" Lạc Dật nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra một đáp án chuẩn nhất. Bốn, năm tiếng. Ha ha, rồi thở dài một cái cảm thán cho tài năng vượt bậc của mình.

Cậu nhóc giơ hai ngón tay lên, tạo thế "Y", ăn mừng!

Ngược lại Hoan Hoan hai tay nắm chặt vung lên làm vẻ mặt muốn ‘không phục’: "Nhưng vấn đề bây giờ không phải là tranh luận mất giờ mặt trời mọc, chúng ta đang làm cơm tất niên đó! Chưa nói đến chuyện chú không biết làm cơm, cho dù có nấu được nhưng chắc chắn sẽ không thể nuốt được"

"Tớ cũng đang nói chuyện này mà, thầm nhắc nhở bố không được ngược đãi dạ dày của chúng ta, không được tàn phá giai đoạn trưởng thành của chúng ta! Tớ nói chúng ta như mặt trời mới mọc là ý chúng ta còn rất nhỏ, rất yếu ớt, không chịu đựng được sự tàn phá dù chỉ một chút xíu. Chúng ta cần được che chở, cần được yêu thương, cần được bảo vệ..."

Lạc Dật nói một lèo, xong tựa vào bên tường thở hồng hộc. Trời ạ, cảm giác giống như não thiếu oxi vậy!

Lạc Ngạo Thực cầm tạp dề trên tay nghe hai đứa trẻ nói chuyện với nhau, buồn cười. Haiz, đừng nói bọn nhỏ không có lòng tin với anh, ngay cả anh đối với bản thân cũng...

Trải qua sự giày vò của hai người đẹp họ Lạc, hiện giờ phòng bếp đã bị biến thành phòng tắm, nếu như anh còn tiếp tục giày vò nữa sợ rằng phải dùng câu "Thêm dầu vào lửa" để hình dung mất. Anh nhún vai hỏi ý kiến hai đứa trẻ đang mặt ủ mày chau, "Vậy hai đứa cho bố ý kiến đi, bây giờ nên làm gì?"

Hoan Hoan và Lạc Dật trao đổi ánh mắt, mỗi ngày đều ở dính lấy nhau tất nhiên vô cùng ăn ý, không cần nói nhiều chỉ cần nhìn sự chuyển động tròng mắt của đối phương liền biết suy nghĩ của nhau. Hoan Hoan dùng sức gật đầu với Lạc Dật, thể hiện cô bé đã "đồng ý", bằng lòng hy sinh bản thân!

Lạc Dật cũng gật đầu một cái thật mạnh, thay câu trả lời với người bạn tốt kiêm em họ. Sau đó, chạy tới kéo Lạc Ngạo Thực, nhỏ giọng nói: "Bố, bố có thể đi lừa cô Tư Vũ và người đẹp họ Tĩnh đi làm cơm, vì bây giờ mẹ đang có thai, không thể quá mệt mỏi, nên có thể để mẹ ra làm chỉ huy."

"Đúng vậy, tuy 'cô' là mẹ đẻ của cháu, nhưng cháu không thể không nói, nên để mẹ làm chuyện gì đó! Cháu nghĩ, liệu có phải vì mẹ không biết làm gì nên mới không giữ được chú Tạp Tư" Dứt lời đôi môi đỏ mọng của cô bé chu ra, giọng nói cũng trở nên mơ hồ không nghe rõ, nhưng người bên cạnh vẫn có thể nghe ra cô bé đang nói cái gì. Không phải trên ti vi đều nói muốn chiếm được trái tim của người đàn ông thì phải nắm giữ được dạ dày của anh ta sao!

Mà đúng lúc này hai người đẹp đang muốn quay vào kéo hai đứa trẻ ra khỏi phòng bếp thì nghe được câu này, ngay cả hai đứa nhỏ cũng cho là bọn họ nên làm việc nhà sao? Hai người không nói tiếng nào, trao đổi suy nghĩ qua ánh mắt, xem ra hai cô nên làm chút chuyện tốt rồi!

***

Bên trong phòng bếp, bốn người chạy qua chạy lại vô cùng lộn xộn.

"Bà xã, dầu vẫn chưa nổi bọt..." Lạc Ngạo Thực liếc mắt nhìn chảo dầu, sau đó lùi một bước về phía sau, báo cáo tình hình với Vũ Nghê!

"Đợi dầu sôi lên là có thể thả cá vào trong chảo" Ngồi giữa phòng bếp, Vũ Nghê chỉ đạo: "Nhớ phải từ từ thả cá vào trong chảo, chứ không phải là ném vào chảo, để tránh làm dầu bắn vào da sẽ bị bỏng đó"

Lạc Ngạo Thực cầm cá bằng cả hai tay, đứng trước chảo dầu sôi "Xèo xèo", suy nghĩ xem nên thả cá như thế nào, khoa chân múa tay một hồi sau đó cuối cùng giơ đuôi cá lên, từ từ cho con cá vào chảo dầu. Tiếng "Xèo xèo" vang lên dữ dội, tiếp đó một tiếng gào thảm thiết vang lên. "A, a..." lửa đỏ bùng lên trong chảo dầu, khói mù mịt. Tình hình rất khẩn cấp, nguy hiểm.

"Trời ơi, lửa...." Quan Tĩnh là nhìn thấy đầu tiên, mặt trắng bệch hét lớn.

"Á, làm sao bây giờ? Nước, nước, dùng nước" cầm gáo nước trên tay, Tư Vũ run rẩy nói: "Trời, không thể dùng nước được. Lửa cháy do dầu mà gặp nước sẽ càng cháy to hơn"

"Chạy thôi, chạy thôi..." Lạc Dật nhảy lên, kéo Hoan Hoan chuẩn bị lao ra ngoài. Tay kéo Hoan Hoan, miệng vẫn vội vã nói: "Bảo vệ mẹ, trong bụng mẹ có em bé"

Lúc này phòng bếp biến thành phòng tắm, lại từ phòng tắm biến thành biển lửa, mọi người hoảng sợ chạy toán loạn. Rõ ràng một căn bếp sang trọng tiện nghi, được trang trí hết sức trang nhã hiện giờ đã rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng...

Ba người phụ nữ và hai đứa trẻ đứng ngoài cửa, dùng hết sức hét lên nói cho Lạc Ngạo Thực biết phải dập lửa như thế nào. Nhưng xung quanh ngoài tiếng gào vẫn chỉ là tiếng gào, cả căn phòng bị bao phủ hoàn toàn trong những tiếng chỉ đạo....

Đúng trong giây phút tình huống khẩn cấp nhất....

Lạc Ngạo Thực vén hai tay áo lên cao, trong lúc chân tay quýnh quáng cái khó ló cái khôn, tỉnh táo lại quả quyết cầm nắp đậy kín chảo dầu. Ngọn lửa đang cháy bùng bùng cuối cùng bị dập tắt.

Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, như quả bóng xì hơi, những tiếng "Phù", "Phù", "Phù" lần lượt vang lên.

Lạc Ngạo Thực giống như viên đại tướng xuất binh đánh giặc, thắng lợi trở về, còn rất đắc ý ưỡn cao ngực chờ đợi mọi người khen ngợi. Nhưng đợi lúc lâu mà không có người nào để ý tới anh, không cam lòng bị làm lơ nên khoác lác vô sỉ nói: "Nhờ anh phản ứng nhanh, nếu không không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào. Chẳng qua anh cũng chỉ muốn làm mẫu cho hai đứa trẻ, nói cho chúng biết khi gặp tình huống như thê này không thể dùng nước để dập lửa, bởi 'lửa cháy trên nước' càng đáng sợ hơn"

"Anh trai à, đừng khoác lác nữa! Anh xem lại mình đi, chân vẫn còn run kìa" Tư Vũ rất không nể tình nói lên sự thật.

Tất cả cùng nhìn xuống hai chân Lạc Ngạo Thực, ngay cả anh cũng cúi xuống nhìn, mà rất trùng hợp đúng là hai chân anh đang run. Để cứu vãn chút thể diện cho bản thân, liền nói xạo: "Chân anh run là do dầu bắn phải, hoàn toàn không phải do sợ hãi"

Vũ Nghê đứng bên cạnh thực sự cũng rất muốn để cho ông xã mình chút thể diện, nhưng không còn cách nào khác đành nhắc nhở: "Ông xã, cá vẫn chưa chiên xong đâu, anh phải lật cá lại rồi chiên mặt kia nữa"

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 368: Thể diện