Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 312: Sự chi phối bởi đồng tiền

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 312: Sự chi phối bởi đồng tiền


"Bà ấy tính đối phó anh? Ý em là ...?" Lạc Ngạo Thực giả vờ ngây ngô, như lần đầu tiên mới nghe nói tới!

"Lạc tổng, thế anh có biết người đứng ra thu mua COSMOS, kẻ đã giấu mặt là ai không?" Lâm Dương mở to đôi mắt xếch, chuẩn bị nói ra!

Lạc Ngạo Thực chợt chủ động cắt ngang lời nói kế tiếp của cô ta, ghé sát lại gần. "Là ai?"

Lâm Dương nhíu nhíu đôi mày thanh tú. "Lạc tổng, anh thật sự không biết? Chẳng lẽ anh không cho người điều tra?"

Lạc Ngạo Thực bình tĩnh khẽ cười, vẻ mặt vừa tự nhiên vừa gian dối. "Trước mấy ngày thu mua COSMOS, anh bất chợt nhận được điện thoại của công ty Olsen —— vì vậy không còn dự tính đối với COSMOS nữa. Đã không còn nằm trong kế hoạch của mình, nhất thiết gì anh phải quan tâm!" Ánh mắt đen láy quan sát biểu tình trên mặt Lâm Dương, gương mặt kia có chút biến hóa.

"Khi tin đồn anh thu mua Olsen, em đã biết ngay trong lòng anh đã không có chỗ dành cho COSMOS nữa rồi !" Lâm Dương nói toẹt một câu, đánh thẳng vào tâm lý của Lạc Ngạo Thực.

"Ha ha, em đúng là típ phụ nữ thông minh!" Anh giơ ngón cái hướng về phía cô, sau đó nói. "Vì vậy, anh cũng không cần điều tra người mua COSMOS là ai!"

"Lạc Bình, COSMOS cũng chỉ là công ty con của Từ thị. Lạc tổng, xem ra bà ấy vẫn còn ý định đối phó với anh!" Lâm Dương nặng nề đưa ra đáp án.

Lạc Ngạo Thực vờ như giật mình, cười khổ lắc đầu. "Tiền có thể khiến cho con người ta thay đổi, cũng có thể xoay chuyển vận mệnh cả thế giới!"

"Như vậy cũng tốt, chính nhờ bà ấy mà em mới được trở thành cổ đông của tập đoàn Lạc thị...!" 15% cổ phần, dễ dàng như trở bàn tay!

"Thiên thời địa lợi nhân hòa, không đúng sao?" Lạc Ngạo Thực nhéo mũi của cô một cái, nửa đùa hỏi!

"Tất nhiên, mọi chuyện đều có hai mặt, tốt có xấu có!" Lâm Dương dùng sức gật đầu, mọi cử động đều ra dáng mỹ nhân.

Chợt anh dùng tay vuốt ve lòng bàn tay cô, nhẵn nhụi nói. "Xem ra, cân lượng của anh ở trong lòng em không nhẹ!"

"Dĩ nhiên rồi, còn quan trọng hơn thế nữa!" Hai tay Lâm Dương dùng sức nâng bàn tay to của Lạc Ngạo Thực, sau đó buộc bàn tay to sờ vào gò má của mình. "Thật ra thì em phải nói lời cám ơn với cô của anh, chính nhờ bà ấy mà em mới có cơ hội được gần anh hơn!"

Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt ve gương mặt Lâm Dương, đưa mắt nhìn, tràn đầy nồng nàn say đắm. "Gần hơn, thì có thể làm thế nào đây?"

"Chỉ cần thế này là đủ, ít nhất chúng ta cũng có thể ngồi chung một chỗ, uống rượu, nói chuyện phiếm. . . . . . Thậm chí em còn tự hỏi, rốt cuộc trên người anh toát ra mùi hương của loại sữa tắm gì, đây là quá khứ mà em không thể nắm bắt được!" Lâm Dương càng nói càng say mê!

"À. . . ." Anh chợt thờ dài. "Em quyến luyến anh như vậy? Xem ra rất ghen tỵ với vợ anh?"

"Ha ha, mỗi người đàn bà đều có lòng đố kị khác nhau, nhất là đối với đàn ông ưu tú. Nếu nói em ghen tỵ, trước hết phải nói đến anh, trách anh quá xuất sắc!"

"Trách anh quá xuất sắc?" Lạc Ngạo Thực nhẹ nhàng nỉ non mấy chữ, ánh mắt không dời khỏi gương mặt kia!

"Vâng!" Lâm Dương giạng chân ngồi lên đùi của Lạc Ngạo Thực, đôi tay vòng chắc cổ anh, nhỏ giọng thì thầm. "Vâng, trách anh quá xuất sắc, khiến em dễ dàng điên cuồng, vì anh quá xuất sắc, khiến em rơi vào trạng thái mê ly, thật sự rất yêu anh!"

". . . . . ." Lạc Ngạo Thực im lặng mấy giây, mới hỏi. "Điên cuồng? Em vì anh có thể làm được nhiều điều điên cuồng gì?"

Là cô ta sao?

Lạc Ngạo Thực nhanh chóng thu hồi tỉnh táo, xâu chuỗi lại những liên kết trước đây!

Chuyện này, quả thật như anh đang dự đoán. Bởi vì ghen tỵ với Vũ Nghê, nên mới âm thầm hãm hại cô ấy?!

Hiện tại không có chứng cứ, cũng không tìm được nhược điểm của cô ta. Nếu như anh quả quyết tìm kiếm sự thật, nhất định sẽ đem lại tổn thương cho Vũ Nghê!

"Ha ha. . . . . ." Lâm Dương bất chợt nở nụ cười duyên. "Lạc tổng , nếu như anh lấy em, công ty của em, cổ phần của em, kể cả tiền tiết kiệm ở trong ngân hàng Thụy Sĩ đều thuộc về anh, em cũng có thể sinh con chăm sóc cho anh!"

"Em đang nói đùa sao?"

"Không!" Cô dùng sức ôm anh, đau lòng ủy mị nói. "Em chưa bao giờ có ý đùa giỡn, chỉ cần anh lấy em, tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh. Bởi vì thứ mà phụ nữ muốn không phải là tiền bạc, mà là một người đàn ông mình yêu! Danh lợi, tiền tài, đều chỉ là vật ngoài thân!"

"Nhưng em đã có chồng, còn anh, cũng đã có vợ ——"

"Đây không phải là vấn đề, chúng ta có thể ly hôn, sau đó tái hôn với nhau!" Lâm Dương hạnh phúc nói, anh không cự tuyệt cô, cô vẫn nghĩ rằng mình có hy vọng!

"Chuyện này, tuyệt đối không. . . . . . được . . . . . ." Lạc Ngạo Thực đẩy Lâm Dương ra , trên mặt tỏ vẻ khó xử. "Chuyện này quá to tát, trước không đề cập tới chuyện anh ly hôn hay không, anh cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của người khác——"

Lâm dương khóc nức nở, nước mắt lã chã rơi xuống. "Nếu như anh không muốn làm người xấu, vậy thì chúng ta trở thành tình nhân!"

"Tình nhân?"

"Lạc tổng, em bây giờ rất muốn hiến mình cho anh!" Đàn ông không dễ kiềm chế, Lạc Ngạo Thực, anh khác gì bọn họ? Trước đây bởi vì cô kiêu ngạo bỏ qua anh, lần này, cô không thể sai nữa! "Chúng ta đi mướn phòng, được không?" Cô hôn anh, đôi môi run rẩy dính vào gương mặt anh!

Chợt một thanh âm gần chỗ ngồi của bọn họ vang lên. "Lâm Dương, đủ rồi, em mau rời khỏi người của Lạc Ngạo Thực cho anh!"

Lạc Ngạo Thực và Lâm Dương đồng thời hướng về chỗ phát ra âm thanh ——

Lâm Hiên!

"Anh hai, làm sao anh lại ở đây?" Lâm Dương trở nên tức giận.

"Em còn hỏi vì sao anh lại ở đây?! Em bây giờ đi theo anh, anh đưa em về nhà!" Lâm Hiên giang tay qua kéo người Lâm Dương, dùng sức đem cô từ trên người Lạc Ngạo Thực xuống!

Cô bây giờ giống như một chú gà con, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, còn kéo theo một chai ‘rượu giả’ đổ xuống, chất lỏng màu đỏ vừa vặn đổ lên người cô, một cảnh nhớp nháp hỗn độn!

Việc này khiến cho nhiều người chú ý, tất cả mọi người ào ào đứng lên, hướng về quang cảnh bên này!

"Anh hai, anh là tên khốn, anh điên rồi?" Lâm Dương đỡ cái bàn đứng lên, vẩy vẩy tóc dài, đối diện anh trai hô to.

Lâm Hiên đẩy đẩy cái kính trên sống mũi của mình, tức giận gầm nhẹ. "Xem xem bộ dáng của em bây giờ, chẳng khác nào một con dâm phụ, em muốn để cho nhà họ Lâm của chúng ta mất mặt có đúng hay không?!"

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 312: Sự chi phối bởi đồng tiền