Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 306: Thờ ơ với em?

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 306: Thờ ơ với em?


Chó ngáp phải ruồi, rõ ràng là muốn dạy dỗ cho anh một bài học, trừng trị anh một chút, kết quả....

Cô cũng xới thêm một bát cơm, bắt đầu ăn cùng anh, vì lượng đồ ăn có hạn, hai người bọn họ điên cuồng gắp. Hơn mười phút sau, cơm trong bát hết sạch, đồ ăn trong đĩa cũng sạch sành sanh.

Hai người ăn no căng cả bụng, dựa lưng vào thành ghế, không còn sức lực mỉm cười nhìn người bên cạnh

"Ha ha, tay nghề của bà xã anh càng ngày càng giỏi" Lạc Ngạo Kiệt lau miệng sạch sẽ, cất tiếng khen ngợi.

"Hì hì" Vũ Nghê chỉ cười không nói.

Anh duỗi cánh tay dài ra, nhẹ nhàng nhấc cô ngồi lên đùi mình, khẽ tét vào mông cô một cái: "Ha ha, sao rồi? Muốn hãm hại anh, nhưng không thành, trong lòng thoải mái không?"

"Anh nói xem, có thoải mái không? Em mệt rồi, muốn đi ngủ" Không muốn để anh ta đắc ý, không muốn để anh ta giễu cợt, cô dùng sức đẩy tay anh ra, đi về phía cầu thang.

Vì lo lắng cho sức khỏe của cô, anh không dám tự nhiên như trước nữa, giơ tay kéo cô trở lại. Anh chỉ có thể chọn cách....

Nghe theo lời cô, thuận theo ý cô.

***

Trước khi nằm lên giường, tâm trạng Vũ Nghê có hơi căng thẳng, không phải vì chuyện gì khác, mà chính là người đàn ông này vừa rồi còn giống như sắc lang. Nếu như anh quấy rối cô, thì cô phải làm gì bây giờ?

Dựa vào kinh nghiệm trước đây, chỉ cần ba bốn ngày hai người không chung đụng, vào những ngày sau chắc chắn anh sẽ cuồng oanh loạc tạc trên giường, điên cuồng chiếm đoạt! 

Cô không muốn ảnh hưởng đến thai nhi!

Nhưng mà.... nhưng mà....

Bây giờ nếu cô nói cho anh biết.... anh sẽ phản ứng thế nào?

Cô rất muốn, rất muốn anh thừa nhận sai lầm với cô, nhưng bản thân anh vẫn chưa chủ động giải thích, đưa ra lý lẽ để thuyết phục cô, tin đồn bên ngoài chỉ là nhảm nhí.

Anh không chủ động giải thích, cô cũng không muốn làm rõ! Ừm.... nếu như anh thật sự muốn cô, đến lúc đó cô sẽ đem chuyện đứa bé trong bụng nói cho anh biết!

Cô chờ đợi!

Không lâu sau, Lạc Ngạo Kiệt bước vào phòng, từ trước cho tới giờ anh đều ngủ trần, thế nhưng tối nay anh lại mặc áo ngủ chui vào trong chăn!

Áo ngủ?

Vũ Nghê nằm bên cạnh, mở to hai mắt, thực sự là anh ta đang mặc áo ngủ!

Anh... anh... anh như vậy rất kỳ lạ!

Chui vào trong chăn, Lạc Ngạo Kiệt nằm nghiêng nhìn người phụ nữ bên cạnh, anh đang chờ đợi, chờ đợi cô chủ động nói chuyện mang thai với mình! Tin anh được lên chức ba, dĩ nhiên muốn nghe từ chính miệng cô nói ra.

Anh chờ đợi!

Hai người cùng nhau chờ đơi, đưa mắt nhìn nhau, cảm nhận được hơi thở của đối phương....

Kim đồng hồ kêu tích tắc, chậm rãi chỉ tới 0 giờ.

Mỗi giây một trôi qua, nỗi băn khoăn trong lòng Vũ Nghê càng lúc càng lớn.

Sao lại thế này, tại sao anh ấy không có một chút manh động gì với mình? Bình thường anh ấy giống như hổ đói vồ mồi, đầu tiên là hôn môi, đồng thời hai tay ở trên cơ thể mình giày vò một hồi, không cho mình bất cứ cơ hội phản kháng nào, trực tiếp kéo quần ngủ mình xuống, sau đó bắt đầu mãnh liệt đòi hỏi mình mới đúng!

Tại sao lại giống như bây giờ, thờ ơ với cô!

Khi Vũ Nghê đang mang theo cảm giác nghi ngờ thì trong lòng Lạc Ngạo Kiệt cũng tràn đầy chờ mong, những cảm xúc dâng trào càng lúc càng giảm, càng lúc càng ít đi.

Cô gái này đang làm gì vậy? Tại sao còn chưa đem chuyện có thai nói cho mình biết? 

Anh bây giờ đã danh chính ngôn thuận được lên chức ba, chuyện quan trọng như vậy đáng lý anh phải được biết cùng lúc với cô, nhưng anh lại hay tin muộn hơn, tại sao cô vẫn nhẫn tâm không nói với anh?

Lạc Ngạo Kiệt thầm cảnh cáo Vũ Nghê trong lòng. Hừ, cho em thêm năm phút, nếu như em vẫn lì lợm không chịu nói ra, anh nhất định sẽ nhào tới lật em lại, đánh sưng mông em. Tin này vốn dĩ quan trọng với anh, anh muốn được nghe từ chính miệng cô, sau đó mừng rỡ hôn cô tới tấp!

Lạc Ngạo Kiệt, tên khốn kiếp này! Chẳng lẽ anh bị người phụ nữ kia dụ dỗ rồi sao, em bây giờ không còn hấp dẫn được anh, đúng không? Nếu không tại sao em nằm ngay trước mặt anh mà anh vẫn không hành động? Hừ, cho anh thêm năm phút, quá năm phút em sẽ lao qua cho anh một trận. Nếu anh thờ ơ với em, trong lòng anh thật sự đã có người khác rồi!

Hai người đều trầm mặc không nói, thầm suy nghĩ trong đầu!

Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.

Keng....

Năm phút đồng hồ đã trôi qua....

Phó Vũ Nghê, đừng có trách anh vô tình! Phải biết rằng anh đã hy vọng đến mức nào, hy vọng để em trở thành một "bà đẻ" hạnh phúc nhất. Anh cố gắng tạo một "mầm mống" ở trên người em, cho rằng không còn cơ hội để bù đắp, rốt cuộc cũng có tin tốt lành. Chuyện quan trọng như vậy em lại không chịu nói với anh! Hừ, đàn ông có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Vì thân phận người làm cha, hôm nay anh nhất định phải tức giận, phải dạy dỗ cho em một trận!

Ừ? Lấy gì để làm công cụ dạy dỗ cô ấy nhỉ? Roi? Thôi, trong nhà cũng không có, bây giờ ra ngoài mua cũng chẳng bõ công, không chỉ xăng lên giá cao, bên ngoài cũng rất lạnh! Gậy gỗ? cái này nhỏ như vậy, không đủ để xả hết cơn giận, cái này to quá lại nặng, mình cũng không nỡ giơ lên!

Không được, không được, tốt nhất vẫn là nên dùng tay tét vào mông cô ấy! Không những có thể đánh người, nhân tiện còn có thể thỏa mãn cơn thèm khát, đúng là một công đôi việc!

Với một đống ý định, Lạc Ngạo Kiệt ngồi "bật" dậy, giơ cao tay hướng về phía Vũ Nghê....

"Bốp", một cái tát mạnh mẽ rơi xuống ra thịt tạo nên tiếng vang lớn, chỉ có thể đoán ra được nhất định là rất đau!

"A...." Hai giây sau, tiếng kêu đau vang lên!

"Lạc Ngạo Kiệt, anh là đồ đáng ghét, khốn kiếp.... hôm nay em nhất định phải đánh chết anh, tại sao, tại sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?!" Một tràng "bốp", "bốp" liên tục rơi xuống, tiếng sau còn to hơn tiếng trước, những cái tát đánh mạnh vào cánh tay của Lạc Ngạo Kiệt.

Lạc Ngạo Kiệt ôm đầu, rụt vào trong chăn, đau đớn thét chói tai hỏi. "Em dựa vào cái gì mà đánh anh?"

"Em dựa vào cái gì để đánh anh à?!" Vũ Nghê nắm chặt chiếc gạt tàn trong tay, lửa giận ngút trời nhìn Lạc Ngạo Kiệt. "Anh mau thành thật khai báo, là anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài đúng không? Có phải anh đem hết thể lực của mình lãng phí lên người phụ nữ khác rồi không, cho nên bây giờ anh mới thờ ơ với em như vậy?"

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 306: Thờ ơ với em?