Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 301: Cãi vả trong điện thoại

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 301: Cãi vả trong điện thoại


"Lạc Ngạo Kiệt, anh thật ghê tởm, chẳng lẽ anh kiềm chế thú tính tệ vậy sao? Thậm chí người ta đã có chồng mà anh còn không buông tha?" Giọng nói đanh thép nồng đậm giễu cợt.

"Quyến rũ? Anh không hiểu em đang nói gì!" Lạc Ngạo Kiệt khẽ nhíu mày, đúng là hôm nay anh cùng Lâm Dương dùng cơm, nhưng cũng không đến nỗi như cô chỉ trích!

Chẳng lẽ ——

Do đám nhà báo nhúng tay vào?

"Hình ảnh cũng đã được giới truyền thông đăng tải, anh còn hỏi ngược lại em? Lạc Ngạo Kiệt, anh thật ghê tởm!" Mỗi một câu, cô lại chêm thêm hai chữ ‘ghê tởm’!

Mặc dù chưa đọc qua mấy tin lá cải của báo chí, nhưng với thái độ cùng vẻ giận dữ của cô, không khỏi khiến anh khoái chí. "Nếu như em không tin anh, lo lắng anh sẽ ngoại tình, cứ như vậy đến chỗ anh trông coi anh bất cứ lúc nào!"

"Dễ dầu anh để cho em trông chừng? Lạc Ngạo Kiệt, nếu như trong lòng anh có em thì đã không làm chuyện có lỗi với em như vậy!" Mắt cô ửng đỏ, ngân ngấn nước!

"Em bây giờ đang hoài nghi tình yêu của anh đối với em, đúng không?" Nói đi nói lại, cô vẫn chưa hề tin anh. Anh cười mỉa, lòng như nguội lạnh. Những chuyện trước đây bọn họ từng trải, đến bây giờ cô vẫn không có lòng tin!

". . . . . Đúng vậy!" Thật ra trong lòng cô biết rất rõ, nhưng là bản thân không kiềm chế được, nói! "Anh không đáng để em tin cậy!"

Lạc Ngạo Kiệt tức giận ném đi cây bút trong tay xuống xấp văn kiện, khóe miệng cười cợt. "Không phải chính em muốn anh được tự do, chính em bỏ anh đi trước sao, kết quả này là bởi vì em gây ra? Em còn ở đây chất vấn, còn trách mắng anh?!"

"Về sau đừng nghĩ em sẽ quan tâm anh, Lạc Ngạo Kiệt, anh ở bên ngoài chơi đùa thế nào, từ nay sắp tới, tùy ý. . . . . ." ‘Cạch’ một tiếng, cô cúp điện thoại ——

Ném điện thoại xuống đất, cô vùi mình vào gối, uất đến nỗi nước mắt tự động trào ra, nhanh chóng ươn ướt gối. "Lạc Ngạo Kiệt, em ghét anh, em thật sự ghét anh! Bởi vì anh, vì đứa con trong bụng, nếu không em đã xin nghỉ việc ngay hôm nay rồi. Ân cần, tử tế với người phụ nữ kia như thế, anh không thấy làm em mất mặt sao? Anh khiến cho người khác chê cười em, khiến cho em trở thành đề tài bàn tán với mọi người, hơn nữa còn bị Diêu Hân nói xấu: Thanh xuân phụ nữ có hạn , đừng tưởng rằng cả đời mình sẽ có thể mê hoặc một người đàn ông. . . . . ." Cô uất ức khóc lớn, bao nhiêu thô lỗ đều biến mất, thay vào đó là những giọt nước mắt tràn đầy trên mặt. ". . . . . . Mỗi lần em mang thai, là anh nhất quyết khiến em khổ sở. Lạc Ngạo Kiệt, được, anh đã không quan tâm đến em, em cũng không để anh biết là em có thai. . . . . . Lạc Ngạo Kiệt, càng ngày em càng cảm thấy anh vô dụng, người ta nũng nịu với anh mấy tiếng, anh liền mất đi phương hướng!"

Nỗi uất ức này không chỉ ở trên mình Vũ Nghê, người nào đó đang ở miền nam Trung Quốc tâm trạng cũng rối bời không kém. Anh dựa người vào ghế ngồi, bất luận là dùng phương thức thế nào, cũng không thể xua đi bực dọc trong lòng!

Điện thoại nằm trên mặt bàn bỗng vang lên, anh dù đang bận suy nghĩ cách mấy vẫn phải ung dung ngồi dậy, tiếp chuyện điện thoại. "Alô ——"

"Anh vợ, anh bây giờ đang ở đâu? Em có việc muốn gặp anh!"

Là Lâm Hiên gọi điện thoại tới!

Lạc Ngạo Kiệt khẽ cau mày lại, đã trễ thế này, cậu ta còn gọi điện tới? "Tôi đang ở công ty, có chuyện gì không?"

"Ha ha, xem ra em tới đúng lúc, đợi em lên phòng làm việc của anh!" Nói xong, Lâm Hiên trực tiếp cúp điện thoại!

Mười phút sau, cửa phòng làm việc của Lạc Ngạo Kiệt bị đẩy ra!

Lâm Hiên mặc một chiếc áo cùng với tông màu quần jean, giơ một bọc thuốc đi về phía Lạc Ngạo Kiệt. "Gửi anh một số thuốc bắc, vốn định đem tới nhà cho anh, nhưng mà em bận phẫu thuật cho vài bệnh nhân. Từ bệnh viện đi ra gọi một cú điện thoại, quản gia nói anh không có ở nhà. Em liền đoán rằng anh ở công ty!"

"Ừ!" Lạc Ngạo Kiệt gật đầu một cái, gương mặt vẫn chưa xua đi vẻ lạnh lùng. Mặc dù mạng sống của anh được Lâm Hiên cứu về, nhưng anh vẫn không thể coi Lâm Hiên như bạn bè.

Chuyện cũ, anh không cách nào quên được!

Lâm Hiên đối với Lạc Ngạo Kiệt tựa hồ không có cảm giác khó chịu, thành tâm xem Lạc Ngạo Kiệt là một người anh. "Bây giờ anh vẫn còn ở đây làm việc, đã ăn gì hay chưa?"

"Ừ, vẫn chưa. Tôi chờ về nhà rồi tiện thể ăn luôn!" Lạc Ngạo Kiệt tiếp tục nhìn vào xấp văn kiện trong tay, hi vọng Lâm Hiên sẽ tự giác rời đi.

"Như vậy sao được? Thân thể anh bây giờ đang trong quá trình hồi phục, không ăn cơm đúng giờ, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe! Như vậy đi, em cũng chưa ăn gì, chúng ta cùng nhau đi ăn!" Lâm Hiên lo lắng nói!

"Gần đây tôi không thích ăn bên ngoài, ở đây xử lý mấy văn kiện xong, tôi sẽ về nhà nhờ quản gia nấu giúp! Cậu mới phẫu thuật xong, chắc còn mệt hơn cả tôi, sớm về nhà nghỉ ngơi chút đi!" Thấy Lâm Hiên vẫn chưa có ý định rời đi, Lạc Ngạo Kiệt dứt khoát đuổi khách!

Đúng lúc cái mông của Lâm Hiên vừa định đặt xuống ghế, hắn ngượng ngùng nói."Anh à, em. . . . . ."

Điện thoại của Lạc Ngạo Kiệt lần nữa vang lên, thành công cắt đứt tình trạng lúng túng lúc này!

Là một dãy số lạ hoắc? "Alô, không biết đầu dây bên kia, là ai?" 

"Tèng teng, là em đây mà!" Một giọng nói mềm mại, nũng nịu chưa từng có vang lên.

"Lâm Dương?" Lạc Ngạo Kiệt cất giọng nghi vấn.

"Vâng, là em!" Âm thanh ngọt ngào văng vẳng bên tai của Lạc Ngạo Kiệt, à ~~ so với mật ong còn ngọt ngào hơn. "Em còn đang ở trong khách sạn, cũng mới vừa tỉnh lại!"

"Ừ!"

Lạc Ngạo Kiệt khẽ im lặng, muốn biết thật ra cô ta định làm trò gì.

"Anh trai của em vẫn chưa đến. . . . . . Đầu của em bây giờ rất đau, giống như bị vỡ toạc ra——" Sau khi nói xong, cô còn rên rỉ một tiếng!

"Cậu ấy bây giờ đang ở chỗ anh, để anh bảo cậu ấy tới đón em?" Lạc Ngạo Kiệt liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện! Bị đám 'chó săn' phát hiện chụp hình? Hoặc là dự tính này do chính cô ta sắp xếp? Lâm Dương thuộc típ người phụ nữ mạnh mẽ và địa vị, lẽ nào cô ta không nhờ được người tới đón? Chuyện này thật giống trò đùa!

Cùng lúc này, nụ cười trên mặt của Lâm Hiên cũng biến mất.

"Oh, thật ngại mà, cũng quá muộn rồi, anh trai của em công việc bề bộn, tốt nhất phải để anh ấy nghỉ ngơi. Em chịu thiệt ở khách sạn vậy, sáng sớm ngày mai trực tiếp tới công ty. . . . . ."

"Vậy em nghỉ ngơi tốt nhé, gặp sau ——" 

"Đợi chút. . . Anh à —— thật sự anh đối với em cũng không có chút hứng thú?"Lâm Dương bối rối nhẹ giọng. "Nói thế nào thì em cũng là người phụ nữ xinh đẹp, đúng chứ?"

"Ha ha. . . . . . Nhưng thật tiếc, em là một người phụ nữ đứng đắn, anh không dám!"Nói trước một bước, cố ý chận miệng của cô!

"Nhưng mà. . . . . . có vẻ như em không đủ quyến rũ, em bây giờ rất cô đơn, anh có thể dành chút thời gian để đến với em hay không?" Lâm Dương ngụ ý mời mọc."Anh đừng hiểu lầm. . . . . . Ý em là, ở gần khách sạn có một quán bar rất ngon. . . . . ."

"Quán bar? Em bây giờ không phải đang rất đau đầu hay sao, còn muốn uống rượu nữa à?" Lạc Ngạo Kiệt khó xử nhìn Lâm Hiên.

"Vậy thì uống nước trái cây, chúng ta nói chuyện, tâm tình được không? Vợ anh không phải không có ở nhà đấy sao? Bây giờ vẫn còn sớm chán, anh cũng không cần ngủ sớm như vậy?" Lâm Dương dày mặt khuyên. Mặc dù trên miệng lúc nào cũng nói, mình là một người phụ nữ ‘nghiêm chỉnh, chỉ thích nói chuyện phiếm thôi’, nhưng có trời mới biết, mục cuối cùng của cô ta là gì!

"Như vậy. . . . . . vậy thì chờ anh xử lý xong công việc!" Lại hàn huyên mấy câu, Lâm Dương mới chịu buông điện thoại xuống.

"Em gái của em gọi tới là có chuyện gì?" Lâm Hiên nhíu mày, sống mũi và ánh mắt hơi cau chặt.

Lạc Ngạo Kiệt nhìn về phía Lâm Hiên, không chút khách sáo, thẳng thắn nói. "Cô ấy bảo tôi tới khách sạn rước về, sau đó vào quán bar ngồi trò chuyện một lát, à, phải nói là chuyện công việc chứ nhỉ?"

"Chuyện trưa nay báo chí đăng tải, là sự thật sao? Anh cùng với Lâm Dương. . . . . .?" Lâm Hiên dò hỏi, trên trán nặng nề nhíu lại.

"Là cùng dùng bữa cơm trưa, rất bình thường, bữa ăn công việc. Tôi nhờ trợ lý Lưu gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu tới rước Lâm Dương, cậu không nhận được điện thoại sao?"

"Là trợ lý của em nghe điện thoại, lúc ấy em đang họp! Nếu bây giờ anh cùng Lâm Dương vào quán bar, e chừng sẽ có thêm tin đồn, chẳng lẽ anh không nghĩ tới?"Thân thể Lâm Hiên hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng Lạc Ngạo Kiệt hỏi.

Anh nhìn hắn thật lâu, âm thầm hít thở sâu mấy lần, không quan trọng khẽ cười."Một chút thông tin lá cải thì nhầm nhò gì? Đơn giản là chủ tịch tập đoàn Lạc thị đi cùng nữ doanh nhân nổi tiếng thì đã thế nào?!"

Lâm Hiên thở dài một cái, lắc đầu nói. "Em biết rõ anh đối với Lâm Dương không có cảm giác, nhưng mà lâm Dương thì chưa chắc  —— Anh à, anh cứ mặc kệ con bé đi!"

"A? Không nên nói như vậy. Yêu cầu của cô ấy cũng không quá đáng, dù sao thì cô ấy cũng là cổ đông của Lạc thị, lúc rỗi rãnh hàn huyên một chút về công việc cũng rất bình thường!"

Lâm Hiên bất lực chỉ biết lắc đầu. "Anh đâu phải không biết con bé ấy, khi còn nhỏ thì ngoan ngoãn hiền lành, trưởng thành rồi lại đi học hư —— Em đã không ngừng dạy dỗ nó, lý nào bây giờ lại để cho anh phụ trách chứ?"

Lạc Ngạo Kiệt nhướng đầu mày, đạo lý này anh hiểu được. 

Anh đốt một điếu thuốc, từ từ hút vào, khói trắng bay bay phiêu tán khắp nơi."Người trưởng thành thì sẽ chọn cho mình một lối sống riêng, không thể nói đúng hoặc sai, chủ yếu là vui vẻ!"

"Anh nói như vậy thì em đành chịu, phụ nữ vượt quá giới hạn sẽ không tốt, lăng nhăng lại càng khiến đàn ông khinh bỉ!" Nói xong, hắn lập tức ý thức được kích động của mình, sau đó lại chậm giọng. "Xin lỗi, khiến anh chê cười rồi, em chỉ quá mức tức giận về lối sống của em gái mình!"

Nói xong, hắn từ trên ghế đứng lên. "Em còn có chút việc phải đi trước, anh nhất định phải dùng cơm đúng giờ, như vậy thân thể mới hồi phục nhanh!"

Nhìn bóng dáng Lâm Hiên rời đi, như có điều suy nghĩ, Lạc Ngạo Kiệt khẽ nheo tròng mắt ——

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 301: Cãi vả trong điện thoại