Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 281: Sặc mùi thuốc súng

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 281: Sặc mùi thuốc súng


Beta: ShaoranCỏ

"Suỵt..." Cô không trả lời anh, ra hiệu anh không được lên tiếng.

Ngón tay thon dài nhấn nút nghe: "Alô!"

"Tổng giám đốc, các vị cổ đông đã vào phòng họp...." Tiếng trợ lý Lưu từ trong điện thoại truyền ra!

"Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay!" Sau khi nói xong, cô cúp điện thoại, dịu dàng nói với người đang đọc cuốn tạp chí kinh doanh: "Lạc Ngạo Thực, bây giờ em phải đi họp, anh ở trong đây chơi, không được đi đâu đó nha!"

Bọn họ tới bãi đỗ xe từ sáng sớm, lên phòng bằng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Ngoài bảo vệ, tất nhiên những người khác sẽ không nhìn thấy. Tình trạng chỉ số thông minh của Lạc Ngạo Thực thấp như bây giờ, tốt nhất là không nên để người trong công ty phát hiện, nếu không sẽ rất dễ xảy ra tình trạng rối loạn.

Lâm Hiên nói Lạc Ngạo Thực chỉ cần tiếp xúc với môi trường quen thuộc, năng lực và sự nhạy bén của bản thân anh sẽ được khôi phục rất nhanh, chỉ là sẽ quên một số người một số chuyện. Đợi vài ngày nữa, anh có thể bắt đầu tiếp xúc với công việc, sau khi giống như những người bình thường, mới có thể công khai cho anh đi làm!

"Anh hiểu rồi, buồn ngủ quá, anh muốn ngủ!" Nói xong anh nằm xuống ghế sofa, đặt quyển tạp chí lên mặt, sau đó liền phát ra tiếng hít thở đều đều.

Vũ Nghê chần chừ cầm tài liệu, tâm trạng nặng nề đi đến bên ghế sofa, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống: "Lạc Ngạo Thực, công ty bên Mỹ vừa mới gửi đến một tin, nói hệ thống thông tin của Mỹ chuẩn bị dùng 75 triệu đô la để thu mua COSMOS, Micrrosoft cũng bắt đầu định giá mở mức khoảng 77 triệu đô la, nếu chúng ta muốn thu mua được COSMOS, có lẽ phải bỏ ra khoảng 80 triệu đôla. Anh nói xem, em phải gom số tiền này thế nào đây? Rất nhiều tiền, em thực sự hết cách rồi!"

Lạc Ngạo Thực lập tức ném quyển tạp chí xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Bà xã, em đang hỏi ý kiến của anh sao?"

"Anh tỉnh rồi sao? Em tưởng là anh đang ngủ!" Sự kinh ngạc chỉ dừng trong đôi mắt xinh đẹp một giây, rất nhanh bị bao phủ bởi sự rối loạn: "Hầy, anh tỉnh cũng sẽ không hiểu! Ngạo Thực, em hy vọng anh lập tức nhớ lại biết bao, như vậy em sẽ không cần giải quyết những vấn đề này, em rất sợ, thu mua COSMOS không phải chuyện nhỏ, không giống việc thu mua một công ty phá sản, dự án này quá lớn..."

Vũ Nghê giơ hai tay, xoa ấn huyệt thái dương đau nhức của mình: "Ngạo Thực, anh nói đi, em phải làm gì bây giờ? Chuyện lớn như vậy, em không thể tùy tiện nghe ý kiến của người khác được!"

"COSMOS là gì?" Nằm trên sofa, Lạc Ngạo Thực mơ màng chợt hỏi: "Là một từ tiếng anh sao? Ha ha, nếu em không biết là gì, có thể đi tra từ điển tiếng Anh. Vả lại nếu em tin lời anh nói, anh cũng có thể trực tiếp nói cho em nghe!"

Nghe anh "ngây thơ" nói như vậy, cô chỉ hận không thể đánh anh một trận: "Thôi, có nói anh cũng không hiểu, anh nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho tốt đi" Vũ Nghê thở dài nói, chuẩn bị đứng lên.

Đúng lúc nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng thoải mái vang lên: "COSMOS là công ty của Mỹ, công ty chuyên cung cấp những dịch vụ trò chuyện, video clip, phần mềm gửi tài liệu, vì tất cả đều miễn phí, hơn nữa còn có nhiều ứng dụng thú vị, nên lượng người sử dụng của công ty là rất lớn. Năm ngoái công ty bắt đầu thu phí một loạt các dịch vụ, nhưng vì xảy ra nhiều vấn đề nên không thu được lợi nhuận, cho nên giám đốc quyết định bán công ty..."

Nằm trên ghế sofa, Lạc Ngạo Thực thao thao bất tuyệt về lịch sử của COSMOS, khiến Vũ Nghê khiếp sợ dừng bước: "Anh..."

"Nếu hệ thống của Mỹ và Micrrosofl đều đưa ra giá thu mua cao như vậy, có thể thấy rằng giá trị của công ty đó rất cao. Mặc dù 80 triệu là hơi cao, nhưng đây là cách để đưa Lạc thị vào lĩnh vực nhanh và thuận tiện nhất. Điều quan trọng trong lĩnh vực chính là phải nhanh, chỉ cần ai nhanh thì người đó có thể chiếm được cơ hội, cho nên bây giờ bắt đầu thu mua COSMOS là đúng đắn nhất! 80 mươi triệu là rất có khả năng, nhưng 81 triệu thì..."

"Thì sao?" Vũ Nghê nheo mắt hỏi.

"Ghé sát lại đây, anh nói cho nghe!" Thần thần bí bí vẫy tay, ý bảo Vũ Nghê lại gần.

Cô nhanh chóng bước tới, tin anh, ghé sát miệng anh: "Anh nói đi, em nghe!"

Lạc Ngạo Thực há miệng, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, cắn vành tai Vũ Nghê một cái.

"Á..." Vũ Nghê đau điếng kêu lên, tức giận nhìn người trước mặt: "Lạc Ngạo Thực, anh trêu em..."

"Ha ha!" Đạt được mục đích, tươi cười vui vẻ. "Bà xã, em không định đi họp sao? Nếu không, đám cổ đông sẽ tức giận đấy!"

"Ôi...." Vũ Nghê khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng kêu lên để giải tỏa sự ';phiền lòng cực điểm';. Cô cầm tập tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc.

Phó Vũ Nghê, mày không chỉ là ngu bình thường, tại sao lại để một người chấn thương sọ não đùa giỡn chứ?

Nhìn cô đi ra khỏi văn phòng, Lạc Ngạo Thực cầm quyển tạp chí đặt lên mặt, ngủ tiếp.

Hình như anh chưa từng ngủ trong phòng làm việc, đây cũng là một cơ hội thử nghiệm rất tốt.

***

Hội nghị chỉ mới bắt đầu mười phút, nhưng cả căn phòng họp đã tràn ngập mùi thuốc súng.

"Thu mua COSMOS là kế hoạch của tổng giám đốc, nhưng bây giờ ngài ấy không thể tiến hành kế hoạch này, tôi cho rằng nên hủy bỏ dự án này ngay!" Hôm nay Lạc Bình mặt một bộ đồ công sở màu đen, hai tay đặt song song trên mặt bàn hội nghị, nghiêng người về phía các cổ đông nói ra quan điểm của mình.

Mấy vị cổ đông không tỏ thái độ, chỉ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi!

"Hủy bỏ? Chỉ vì lúc này sức khỏe của tổng giám đốc không tốt, nên những quyết sách quan trọng trước đây của công ty sẽ thay đổi sao? Vậy những chuẩn bị trước đó của tập đoàn để làm gì?" Phó Vũ Nghê mặt không biểu cảm chất vấn, sau khi đưa mắt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại ở trên người Lạc Bình hỏi.

Lạc Bình chớp chớp mắt khinh thường, hừ lạnh hỏi: "Vậy bây giờ ai có thể cam đoan dự án này sẽ thuận lợi? Đại diện tổng giám đốc, cô có thể sao? Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, trước đây tổng giám đốc và tôi từng ký một hợp đồng thỏa thuận, nếu trong vòng nửa năm dự án này không đạt được lợi nhuận gấp năm lần số vốn đầu tư, vậy ngài ấy sẽ phải tự động từ chức..."

Những lời này giống như một cái búa tạ, đập thật mạnh vào lòng Vũ Nghê. Nửa năm, gấp năm lần tiền vốn đầu tư? Cô có thể làm được không?

Trời ạ, Lạc Ngạo Thực, anh cũng khoác lác quá rồi, gấp năm lần tiền vốn ?! Đây căn bản là một con số trên trời? Phương án anh xây dựng, việc phát triển phần mềm, cô đều xem qua, hình như anh đánh giá bản thân quá cao, căn bản không thể đạt được con số cao như vậy! Riêng bản thân cô cảm thấy đây chỉnh là một con số trên trời!

Ngồi ở vị trí chủ tịch, Vũ Nghê nhìn qua như không có chút lo lắng nào, ung dung thoải mái, nhưng thực ra đầu cô đau nhức như muốn nổ tung. Lạc Ngạo Thực, anh đang làm cái gì vậy? Tại sao lúc đầu anh phải nhất quyết thực hiện việc này bằng được?

"Chưa nói đến việc tập đoàn Lạc thị chúng ta chưa từng lấn sang lĩnh vực , chỉ nói đến việc chúng ta đều là người lớn tuổi, chỉ có một người duy nhất có tự tin trong việc này, bây giờ lại không thể tự mình tiến hành, tôi nghĩ tốt nhất nên từ bỏ kế hoạch này thôi!" Lạc Bình nói tiếp.

Trong lúc Lạc Bình lên tiếng, ở trong lòng Vũ Nghê cũng có hai suy nghĩ đang giao chiến quyết liệt.

Một suy nghĩ là phải kiên trì kế hoạch của Lạc Ngạo Thực... thu mua COSMOS, tiến thẳng vào lợi ích của mạng lưới .

Một suy nghĩ khác cho rằng đây là một việc vô cùng mạo hiểm, được ăn cả ngã về không, như vậy sau này Lạc Ngạo Thực rất có khả năng mất đi vị trí chủ tịch.

Hai cánh tay nhỏ bé trắng nõn đặt trên mặt bàn, từ từ nắm chặt lại.

Vào lúc các vị cổ đông nhìn thẳng vào cô, Vũ Nghê đưa ra quyết định cuối cùng: "Tất nhiên không thể từ bỏ việc thu mua COSMOS, nhất định phải tiến hành..."

***

Ra khỏi phòng họp, toàn thân Vũ Nghê không kìm được run rẩy, cúi đầu nhỏ giọng hỏi trợ lý Lưu bên cạnh: "Tôi quyết định như vậy đúng không?"

"Tất nhiên là đúng, tiến vào lĩnh vực luôn là mục tiêu của tổng giám đốc, nếu không chắc chắn, tổng giám đốc sẽ không đưa ra lời cam đoan như vậy!" Trợ lý Lưu đi theo sau lưng Vũ Nghê, nhẹ giọng đáp.

"Tôi cũng chỉ hy vọng như vậy, tất cả mọi chuyện đều mặc cho số phận"

"Tổng giám đốc nói đúng đó!"

Lúc nói chuyện, cô và trợ lý Lưu đã đi tới phòng làm việc.

"Khò... Khò...Khò...Khò" Trong văn phòng tổng giám đốc phát ra những tiếng ngáy thú vị.

"Phì..." Trợ lý Lưu từ trước tới giờ luôn nghiêm túc, không kiềm chế được bật cười thành tiếng.

Vũ Nghê xấu hổ đỏ mặt, người phát ra âm thanh này không phải ai khác, chính là chồng của cô, làm sao cô có thể không lúng túng chứ? "Anh ấy... hiện giờ đầu óc anh ấy cần được nghỉ ngơi...."

"Cô chủ, cô không cần giải thích, đương nhiên là tôi hiểu!" Trước giờ khi không có người ngoài trợ lý Lưu vẫn gọi cô là ';cô chủ';, hơn nữa lúc này ';tổng giám đốc’ cũng đang ở trong phòng, gọi như vậy để tránh nhầm lẫn.

Ngồi xuống chiếc ghế da, lấy một tập tài liệu nào đó mà cô đọc không hiểu để hỏi trợ lý đắc lực của Lạc Ngạo Thực. Khi mở cặp tài liệu định hỏi, phát hiện những vấn đề cô không hiểu, đều được đánh dấu bằng bút dấu màu xanh, bên cạnh còn có chú thích! Chỉ cần nhìn một cái liền hiểu ngay.

Tại sao có thể như vây? Nét bút này cô chắc chắn không nhận nhầm, là nét bút mạnh mẽ của Lạc Ngạo Thực.

"Sao vậy?" Trợ lý Lưu khó hiểu hỏi.

"Anh ấy đã chú thích rõ ràng trong tài liệu rồi..." Vũ Nghê kinh ngạc trả lời, sau đó liền đưa tập tài liệu cho trợ lý Lưu xem!

Nhìn nét chữ trên mặt giấy, trợ lý Lưu kinh sợ nói: "Cô chủ, xem ra khả năng làm việc của cậu chủ đã phục hồi, tôi nghĩ công việc có tác dụng giúp được cậu ấy!"

Vũ Nghê vui mừng đến đỏ mắt, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, nhất định anh ấy sẽ hồi phục thôi."

"Ơ, hai người họp xong rồi à? Vừa nãy tôi đã chú thích và sửa lại tài liệu rồi. Bà xã, anh phát hiện em không thông minh bằng anh, anh chỉ mất nửa tiếng là giải quyết xong tất cả! Còn em bận rộn đến nỗi cả cơm cũng không kịp ăn, ừ. . . em cần phải nâng cao hiệu suất làm việc đi!"

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 281: Sặc mùi thuốc súng