Truyện tranh >> Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư >>Chương 164: Dịu dàng tấn công

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 164: Dịu dàng tấn công


Vũ Nghê bị uy hiếp đến hốt hoảng , nhưng liền tỉnh táo ngay được :"Được , anh đừng quên mình vừa nói cái gì , vật chứng này trình lên quan toà , chưa chắc anh thoát tội . Cả một đêm lạm tình , vả lại còn cưỡng bách em . . . . . ."

"Anh chỉ nói đến tình một đêm , như thế là lạm tình rồi sao ?!" Lạc Ngạo Thực nghi ngờ hỏi

"Đúng , chẳng lẽ anh thật quên mất ?!"

"Mới vừa rồi anh có cưỡng bách em , chúng ta xảy ra quan hệ với nhau sao ?!" Lại hỏi , ánh mắt tà ác nhìn từ trên xuống thân thể của cô

Gương mặt Vũ Nghê đỏ lên , theo bản năng khép hai chân vào , kéo cái mền qua che kín nửa người dưới :"Anh làm những gì thì chỉ có mình anh biết !"

"Lấy ra !" Anh duỗi tay về phía lòng bàn tay cô

"Lấy cái gì ?!"

"Tất cả các thiết bị điện tử bao gồm usb !"

"Gì chứ , em làm gì có mấy thứ đó !"

"Nếu em không ngoan ngoãn giao ra , đừng trách anh lục soát !" Nói xong , anh liền dùng đến thân thể cường tráng chặn lấy cô . Bàn tay to bắt đầu xé rách quần áo của cô , dù cho cô giấu ở đâu , anh cũng nhất định phải tìm cho ra , thậm chí là giấu trong quần áo , giày dép hay cả túi xách !

Nhìn thấy hành động của anh , khiến cô dứt khoát chịu thua :"Dừng lại , em sẽ đưa cho anh . Đồ đều ở trong ví da của em !" Cô chỉ chỉ trên sàn nhà.

Lạc Ngạo Thực không có đáp trả , bàn tay tiếp tục lùng sục vào túi áo cô . Rốt cuộc , anh cũng mò được thiết bị bên trong

Vũ Nghê thất bại nặng nề , cô áp mặt vào giường than khóc . Chết tiệt , mình vậy mà không thể qua mặt anh ta !

Anh cầm món đồ trong tay , giơ giơ trước mắt cô :"Phó Vũ Nghê , em bây giờ thật dối trá , có thể nói anh biết , lời nào của em là thật lòng hay không ?!"

"Mọi thứ anh đã lấy được rồi , mau buông em ra , em muốn đi khỏi chỗ này !" Cô phẫn nộ nhìn anh , thật hận không xé nát khuôn mặt đắc ý kia . Nghĩ lại càng thấy chính mình ngu ngốc , giằng co một ngày trời , rốt cuộc đổi lại được gì ?! Không chỉ bị anh chơi đùa đến chán , thậm chí còn bị mất đi bằng chứng !

Lạc Ngạo Thực đăm chiêu quan sát thiết bị , tò mò hỏi :"Cái thứ này , ghi âm tốt và quay hình rất rõ sao ?!"

"Không biết !" Cô tức giận gầm nhẹ . Nếu như không nhầm , anh ta nhất định muốn dùng món đồ này tiếp tục làm nhục cô

"Anh vốn nghĩ như thế , dù sao em cũng từng là phóng viên , ít nhất sẽ sử dụng thứ đồ hiệu quả !" Sau khi đánh giá xong , anh liền thay đổi chủ đề :"Ha ha , Vũ Nghê , anh vừa mới phát hiện , em cùng với anh làm tình trên giường cũng rất tình cảm , đem loại chuyện này quay thành một bản , xem chừng rất sáng tạo . Không tệ , đêm khuya yên tĩnh , chúng ta nên ôn lại kỷ niệm cũ một chút , một phen phong tình !"

"Anh . . . câm miệng , em không giống anh . . . . ." Vũ Nghê ngượng ngùng hô to , gương mặt ửng hồng như trái cà chua.

"Suỵt , nghe lời anh !" Người nào đó đem mấy vật dụng cất vào trong túi quần , bắt đầu động tác không đứng đắn , nhẹ nhàng kéo cô trở lại trên giường . Hai tay anh nắm chặt đầu vai mỏng manh , nghiêm nghị mở miệng :"Chuyện của chúng ta tiến triển thế này , em cảm thấy mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội là thắng ?!"

"Cho dù là một phần trăm . . . . . ."

"Ha ha , một phần ?! Dù cho anh không bắt được âm mưu này của em , em cũng thua cuộc !" Anh tự tin nói . "Anh còn có thể bẻ ngược tội danh của em về việc em vào quán bar , gây chuyện thị phi !"

"Em không có . Vì theo dõi anh , cho nên mới đi vào đó !"

Sắc mặt của anh trở nên thâm trầm , cô ấy thật sự vì đứa con sao ?! :"Luật pháp không nghe một phía , mà họ nhìn vào chứng cớ trong tay !"

"Anh. . . . . ."

Vũ Nghê mím môi , rõ ràng cô đang thảm bại

"Tình huống bây giờ của em ngày càng bất lợi , thứ nhất , em không có được công việc ổn định , không nguồn thu nhập . Thứ hai , tác phong sinh hoạt không đứng đắn . . . . . . Thứ ba , em dùng mọi thủ đoạn , bất chấp chụp hình anh . . . . . ."

Vũ Nghê tỏ vẻ không phục , nói ra yếu điểm chết người của anh :"Thứ nhất , anh hèn hạ giấu giếm sự tồn tại của đứa bé , đột ngột tước quyền làm mẹ của em . Thứ hai , anh cũng có đến quán bar dâm dục , chúng ta coi như huề nhau . Thứ ba , em hiện tại không có công việc , là do anh ác ý chèn ép , chứ không phải em không có năng lực làm việc . Thứ tư , anh làm em mất đi khả năng sinh đẻ về sau (Do là hồi xưa lúc đồng ý cứu Vũ Nghê , Lạc Ngạo Thực đã ký tên đồng ý với bác sĩ , khi đó là mổ tử cung) . Thứ năm. . . . . ." Vừa mới nói đến điều lệ tiếp theo , tròng mắt cô đã ửng đỏ , nước mắt lã chã rơi xuống . "Thứ năm , em thật sự nhớ thằng bé , muốn nhìn thấy nó , muốn ôm nó vào trong lòng , chưa gì anh đã đem nó đưa đi . . . . . ." Nói tới chỗ này , cô đã khóc không thành tiếng.

Thấy nước mắt của cô , Lạc Ngạo Thực có chút bối rối , nhanh chóng di chuyển tầm mắt . . .

"Em đây cả đời chỉ sợ cái gì cũng sẽ không có , Lạc Dật chính là tất cả của em . Cho dù xảy ra chuyện gì , em đều muốn có thằng bé . Coi như là em thua thiệt , nhưng mà em cũng chống án lần nữa . . . . . . Chỉ cần em còn hơi thở cuối cùng , em vẫn phải tranh đứa bé với anh !"

Lạc Ngạo Thực trầm mặc thật lâu , rốt cuộc cũng quay đầu nói :"Nếu em muốn cùng Lạc Dật sống chung một chỗ , thà rằng chấp nhận điều kiện của anh , nếu không , chúng ta càng tốn thời gian . Có lẽ đến khi thằng bé tận mười tám tuổi , em cũng chưa được nhìn thấy được nó !" . Anh dứt khoát không hề đe dọa

"Anh. . . . . . Lẽ nào anh thật tính toán như vậy ?!"

Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn , khẽ vuốt tóc cô , dịu dàng ôm cô vào lòng :"Anh không hề có ý định đó , chỉ là anh càng hy vọng em lại có thể quay về bên anh , để cho Lạc Dật còn có đầy đủ cả cha lẫn mẹ . Vũ Nghê , đây mới là phương cách tốt nhất , chẳng lẽ em chưa từng nghĩ qua ?! Nếu như thằng bé cùng em sống chung , chẳng phải cũng thiếu đi tình thương của cha , thế thì Lạc Dật liệu có hạnh phúc hay không . . . . . ."

Động tác ôn nhu khiến cô quên mất giãy giụa , nhịp tim mạnh mẽ của anh tác động tư tưởng tình cảm nơi cô . Mỗi một giây như muốn bao phủ , khắc chế cơ thể nhỏ bé của cô

Anh ta nói không sai , đứa bé chia lìa dù cha hay mẹ , vẫn không sung sướng được gì

Lạc Ngạo Thực tiếp tục ung dung nói :"Lạc Dật càng lúc càng lớn , em thật cho rằng , đây là quyết định sáng suốt ?!"

Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Chương 164: Dịu dàng tấn công