Truyện tranh >> Tôn Thượng >>Chương 95: Huyết mạch

Tôn Thượng - Chương 95: Huyết mạch


Chàng không luân hồi, ta cũng sẽ tuyệt đối không luân hồi... vĩnh viễn cũng không...

Lúc này, Âu Dương Dạ lặp đi lặp lại lời này giống như đã tẩu hỏa nhập ma, đôi tay gảy đàn càng lúc càng điên cuồng!

“Phựt” một tiếng!

Dây đàn cổ cầm đứt lìa, tiếng đàn dừng lại.

Cùng lúc đó, Âu Dương Dạ giống như mất hết sức lực yếu ớt nằm rạp trên mặt bàn đá.

“Dạ Dạ.”

Âu Dương Phi Nguyệt vô cùng lo lắng gọi một tiếng, thấy không có người đáp lại vội vàng chạy tới.

Âu Dương Dạ giống như đã hôn mê, sắc mặt vô cùng kém trên trán ướt đẫm mồ hôi, có vẻ rất yếu ớt Âu Dương Phi Nguyệt không chần chờ lập tức móc ra một viên Nguyên Khí Đan đưa vào trong miệng tiểu nha đầu, sau đó bấm Linh quyết, ánh sáng ẩn hiện trong lòng bàn tay thi triển một đạo Đại La Bổ Nguyên pháp thuật.

Một lúc sau Âu Dương Dạ mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra một cách khó khăn khàn khàn hỏi: “Cô cô?”

“Nha đầu, con... vừa rồi con sao vậy?”

“Con... con làm sao?” Âu Dương Dạ thử nhớ lại, nhưng không nhớ nổi cái gì chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, khẽ lắc đầu nói: “Con cũng không biết mình bị làm sao.”

“Vừa rồi con như biến thành người khác vậy rất đáng sợ!” Âu Dương Phi Nguyệt nhíu mày nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ con đã đàn khúc nhạc của Quân Vương rồi bị tẩu hỏa nhập ma?”

“Không... cái này không liên quan đến khúc nhạc, có lẽ huyết mạch của con lại dở chứng.”

“Huyết mạch? Con xác định?”

Thấy Âu Dương Dạ gật đầu xác nhận, sự nặng nề trong lòng Âu Dương Phi Nguyệt lúc này mới rơi xuống, chỉ cần không phải đàn khúc nhạc đến tẩu hỏa nhập mà là được.

Về phần huyết mạch, Âu Dương Phi Nguyệt biết đây là bệnh cũ của tiểu nha đầu.



Huyết mạch là một loại tồn tại rất đặc thù cũng rất thần kì.

Phàm là huyết mạch mà người thức tỉnh, đại đa số đều là Thải Sắc huyết mạch, cũng là Thiên Nhiên huyết mạch, loại sức mạnh của Thiên Nhiên huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, đương nhiên cũng không phải ai cũng có thể thức tỉnh Thải Sắc huyết mạch, cái thứ này tỉ lệ còn thấp hơn so với Trúc Thải Sắc, hoàn toàn là bẩm sinh, sau này cũng không tu luyện ra được.

Mà Âu Dương Dạ thức tỉnh là huyết mạch, cũng không phải là Thải Sắc thiên nhiên huyết mạch, về phần là huyết mạch gì Âu Dương Phi Nguyệt vẫn luôn không hiểu rõ vấn đề này, Âu Dương gia đã từng mang tiểu nha đầu bái phỏng rất nhiều cao thủ, thế nhưng không một ai hay biết huyết mạch của nàng xảy ra chuyện gì.

Vì thế, Âu Dương gia vẫn luôn rất khổ não.

Đặc biệt là huyết mạch đặc thù mà Âu Dương Dạ thức tỉnh cách một khoảng thời gian sẽ phát tác một lần, mỗi một lần phát tác tiểu nha đầu đều sẽ phát điên, thậm chí còn có thể đả thương người khác, mà sức mạnh huyết mạch của nàng vô cùng lớn mạnh một khi phát tác, Kim Đan chân nhân cũng không áp chế được.


Điều khiến Âu Dương Phi Nguyệt nghi ngờ là, trước kia lúc huyết mạch của tiểu nha đầu phát tác chỉ là phát điên mà thôi, hôm nay sao lại như biến thành người khác, nói cái gì mà luân hồi Ma gì đó, đúng là hù chết người ta, lúc nàng ta kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Âu Dương Dạ nghe tiểu nha đầu nghe xong cũng giật mình, dường như không dám tin.

“Dạ Dạ, con sẽ không phải người luân hồi chuyển thế chứ?”

Vừa nghĩ tới vừa rồi tiểu nha đầu nói luân hồi gì đó, Âu Dương Phi Nguyệt liền vô cùng khiếp sợ.

“Cô cô, Tô Họa tỷ tỷ đã nói, con không phải người luân hồi.”

“Cũng đúng, trên người con hoàn toàn không có trọc khí, không thể là người luân hồi chuyển thế, huống hồ Tô Họa cũng tự mình kiểm tra nàng ta đã nói không phải, vậy thì nhất định không phải, nhưng... nhưng nếu như con không phải người luân hồi chuyển thế, vậy vì sao vừa rồi con lại như biến thành người khác ở đó lẩm bẩm lúc thì luân hồi, lúc thì Ma, còn nói cái gì mà ai rồi cũng sẽ thành Ma?”

“Có lẽ có liên quan đến giấc mơ hồi nhỏ của con.”

“Lại là giấc mơ kia!”

Âu Dương Phi Nguyệt biết tiểu nha đầu từ nhỏ vẫn mơ một giấc mơ kì quái, mà lại là cùng một giấc mơ không ngừng lặp lại, quan trọng là giấc mơ rất mông lung, ngay cả bản thân tiểu nha đầu cũng không nói ra được nguyên do.

“Hơn nữa... cô cô...” Âu Dương Dạ ngồi dậy, khẽ cắn cánh môi giống như có chút do dự.

“Sao vây?”

“Con nghi ngờ... Cổ Thanh Phong có liên quan đến giấc mơ của con.”


Nghe thấy cái tên Cổ Thanh Phong này, Âu Dương Phi Nguyệt lập tức run rẩy trong lòng vội vàng nói: “Tiểu nha đầu, con đừng có suy nghĩ bậy bạ.”

“Thật đó.”

Âu Dương Dạ nói ra cảm giác khiến nàng quen thuộc trên người Cổ Thanh Phong lại nói: “Hơn nữa con nghi ngờ... vừa rồi huyết mạch của con phát tác, có khả năng là... chính là cảm giác như đã từng quen biết trên người Cổ Thanh Phong nổi lên.”

“Làm sao có thể! Con không được nói bừa!”

Âu Dương Phi Nguyệt không biết Cổ Thanh Phong là người như nào, nhưng có một điều có thể khẳng định tên kia rất kinh khủng, nhìn dáng vẻ của tiểu nha đầu không nhịn được khuyên bảo: “Nha đầu, con cũng đừng vì làm rõ chuyện này mà đi tìm Cổ Thanh Phong kia.”

“Cô cô...”

Âu Dương Dạ muốn nói, nhưng bị Âu Dương Phi Nguyệt ngắt lời: “Con cũng không phải không thấy bộ dạng của hắn trên đài thí luyện, cái tên đó thật đáng sợ con tuyệt đối đừng dây vào hắn.”

“Cô cô, nhưng con...”

“Không có nhưng nhị gì hết...” Âu Dương Phi Nguyệt lại ngắt lời nàng, nàng biết tiểu nha đầu từ nhỏ đã muốn làm rõ huyết mạch và giấc mơ kia của mình, cho nên mới tới phái Vân Hà, bây giờ lại đột nhiên đụng phải một tên tiểu tử có liên quan đến giấc mơ của nàng, tiểu nha đầu chắc chắn muốn tìm ra nguyên do rõ ràng.

Chỉ là tên Cổ Thanh Phong kia quá kinh khủng, có trời mới biết hắn là người như nào.


Nếu là người xấu thì làm sao đây?

“Như này đi, nha đầu gần đây phái Vân Hà không yên ổn, nhất là sắp tới gần kì hạn trăm năm, phái Vân Hà chắc chắn có biến động lớn ở đây con cũng không thể yên tĩnh để tu luyện, ngày mai cứ quay về ở trong sơn trang của ta đã, về phần Cổ Thanh Phong ta sẽ nghĩ cách giúp con điều tra rõ ràng.”

“Cô cô, người không phải nói Cổ Thanh Phong kia rất đáng sợ sao?”

“Dù gì cô cô cũng lớn hơn con mấy tuổi, đã trải qua nhiều chuyện hơn con, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm yên tâm đi, cô cô nắm chắc trong lòng.”

Giống như Âu Dương Phi Nguyệt đã nói, kì hạn trăm năm sắp đến, phái Vân Hà cũng nhất định xảy ra chuyện lớn.


Mà cái gọi là kì hạn trăm năm này là lúc kiếp nạn Chư Thiên xảy ra, phái Vân Hà kí kết khế ước với đồng minh Cửu Hoa.

Năm đó, kiếp nạn xảy ra ở thế giới này mặc dù chưa chịu ảnh hưởng của thiên tai, nhưng lại là một thế giới hỗn loạn, yêu ma quỷ quái hoành hành khắp nơi, các loại tông môn tranh giành chiếm đoạt lẫn nhau, năm đó toàn bộ cương vực Tây Bắc đều lâm vào cảnh hỗn loạn, mỗi ngày đều có tông môn bị diệt, vì liên thủ ngăn địch rất nhiều môn phái tạo thành đồng minh, mà đồng minh Cửu Hoa được thành lập vào chính lúc đó.

Khế ước kí kết năm đó, thời gian chính là một trăm năm, một trăm năm trôi qua đồng minh sẽ giải tán.

Bây giờ đồng minh Cửu Hoa ngày càng lớn mạnh, thống trị địa giới nắm giữ nhiều môn phái, thuộc hạ bang hội không thể đếm hết.

Mặc dù rất nhiều môn phái và bang hội đều chủ động gia nhập đồng minh Cửu Hoa, nhưng cũng không ít môn phái muốn thoát ly khỏi đồng minh.

Cho nên, tới gần kì hạn trăm năm, không chỉ riêng phái Vân Hà hỗn loạn, mà còn rất nhiều môn phái đang xem chừng.

Nếu Hỏa Đức đã bảo đợi đến kì hạn trăm năm vào cuối năm, Cổ Thanh Phong cũng không nói cái gì dù sao cũng quá nhàn rỗi, chờ đến cuối năm thì chờ đến cuối năm chứ sao.

Hắn không vội.

Một chút cũng không.

Đồng minh Cửu Hoa đối với những người khác mà nói có lẽ là một vấn đề, đối với Cổ Thanh Phong mà nói hoàn toàn không là vấn đề, hắn cũng chẳng coi là chuyện to tát.

Đêm nay, hắn đang ngồi ở trong phòng nghiên cứu viên tinh thạch hỗn sắc.

Nói chính xác thần thức vẫn luôn yên lặng ẩn nấp trong không gian bí mật của tinh thạch, hắn đã ẩn nấp bên trong rất lâu rồi mặc dù bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra trong không gian bí mật như cũ, nhưng hắn đã nghĩ đến một cách có thể biết thân phận của hai cô nương kia.

Lúc này thần trí của hắn đang lặng lẽ đi theo đạo thần thức lạnh lẽo như ánh trăng đêm trước đó, có lẽ nên nói thần thức của hắn đã dung hòa vào đạo thần thức như ánh trăng đêm kia, mà đối phương cũng không phát giác.

Đạo thần thức như ánh trăng đêm kia ngày nào cũng vào không gian thần bí xem xét, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhìn một lúc thấy không có gì khác thường liền thu lại thần thức rời đi...

Chỉ là nàng không biết, nàng rời khỏi đồng thời cũng mang theo thần thức của Cổ Thanh Phong mà rời đi.


Tôn Thượng - Chương 95: Huyết mạch