Truyện tranh >> Tôn Thượng >>Chương 92: Tâm sự

Tôn Thượng - Chương 92: Tâm sự


Trong lòng Hỏa Đức hơi hồi hộp, không nhịn được mà run người, sau đó xoay người trưng ra vẻ mặt tươi cười nói:

“Ôi, tổ tông đã nghỉ ngơi chưa?”

Nói thì nói, Hỏa Đức vừa rót rượu ngon cho Cổ Thanh Phong, vừa nháy mắt với Phí Khuê ra hiệu hắn đi đi.

Phí Khuê gật gật đầu, biết lão gia tử muốn mình rời đi, hắn cẩn thận chào một tiếng lúc Cổ Thanh Phong đang nằm ngửa trên xích đu khoát khoát tay, Phí Khuê đã vắt chân lên cổ mà chạy nhanh như một làn khói sợ lại bị gọi về.

“Hỏa Đức này.”

Cổ Thanh Phong vắt chéo chân, không mở mắt mà hỏi: “Ngươi nói xem con người ta như thế nào? Có được xem là người tốt không?”

Sắc mặt Hỏa Đức khẽ giật mình, như thể không thể nào nghĩ tới Cổ Thanh Phong đột nhiên lại hỏi vấn đề quái lạ này.

Có được xem là người tốt không?

Ta thèm vào!

Nếu ngươi là người tốt, vậy trên đời này không có người xấu.

Đương nhiên, những lời này chỉ dám để trong lòng mà suy nghĩ Hỏa Đức nào dám nói ra, ít nhất lúc này đối mặt với tâm trạng khó chịu của Cổ Thanh Phong, ông không dám nói ra sự thật.

“Cổ tiểu tử, lời này còn phải nói nữa sao? Tiểu tử người là người vô cùng vô cùng tốt.”

“Ha ha…”

Hỏa Đức lắc đầu cười cười, lúc này mới mở mắt ra ngồi xuống, bưng một chén rượu ngon uống một hớp nhỏ, không nặng không nhẹ nói: “Chuyện lên quan đến Thí Luyện Trường...”

“Nên giết!”

Cổ Thanh Phong vừa nói, Hỏa Đức đã nhanh một bước nói: “Giết hay lắm, lão phu đã muốn làm thịt đám ranh con kia từ lâu rồi, hừ! Cái thứ không biết sống chết, là sự bại hoại của phái Vân Hà, nên giết!”

“Ha!”



Cổ Thanh Phong không nhịn được mà cười, nhìn khuôn mặt giận dữ của Hỏa Đức, hắn khoát khoát tay nói: “Được rồi, cũng không phải ở đây vờ vịt, ta biết trong ông chắc chắn đang chửi cha mẹ ta rồi.”

Hỏa Đức lập tức lắc đầu phủ nhận: “Tổ tông ơi, nào dám đâu! Không có! Tuyệt đối không có! Nếu mà trong lòng ta mắng người, chính là con rùa.”

“Nếu câu nói này mà thành sự thật, ông đã thành con rùa già từ năm trăm năm trước rồi.”

“Ta…”

“Được rồi.” Có vẻ như nằm có chút mệt, Cổ Thanh Phong đứng dậy duỗi cái lưng mỏi nhừ, xương cốt toàn thân vang lên âm thanh rắc rắc giòn tan nói: “Ta biết phía sau Mộc Đức, Quảng Nguyên, Phi Tuyết đều có gia tộc bang phái ủng hộ, cho dù là làm bị thương bọn họ hay giết chết bọn họ, sẽ là một tổn thất đối với phái Vân Hà về kinh tế, về tài nguyên, về nhân mạch, mà những thứ này là do phái Vân Hà khổ cực phát triển, trong thời gian ngắn cũng không thể nào tích góp được.

Hả?


Hỏa Đức không nghĩ tới đột nhiên Cổ Thanh Phong lại nói những điều này, nhất thời khiến ông ta không đoán ra.

“Ta biết ông cố khiến ta làm việc theo luật lệ, thứ nhất là không muốn tổn thất những lợi ích phức tạp của phái Vân Hà, thứ hai cũng là suy nghĩ cho ta, có phải ngươi vẫn lo lắng về thân phận của ta sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó có thể sẽ dẫn người của tiên triều đến.”

“Cổ tiểu tử, ngươi…”

Hỏa Đức hơi ngạc nhiên, nói thật Cổ Thanh Phong nói không sai, Hỏa Đức luôn để hắn ta làm việc dựa trên luật lệ, có lẽ là không muốn làm tổn thất những lợi ích phức tạp của phái Vân Hà, nhưng quan trọng hơn là lo lắng thân phận của Cổ Thanh Phong bị phơi ra ngoài ánh sáng, đến khi ấy thì xem như không xong rồi.

“Ta cũng không phải là người không biết gì, sao lại không nhìn rõ điều ẩn giấu trong chuyện này. Cổ Thanh Phong vuốt vuốt cổ ngửa đầu lên nhìn lên trời, nói: “Nhưng mà, lo lắng của ông là thừa rồi, mấy năm nay thân thể của ta bị thương thì cũng đã bị thương, chết cũng chết rồi, bỏ đi cũng đã bỏ đi, thân thể cũng cải tạo lại mười mấy lần, đến số lần tôi luyện lại cũng vô số không thể đếm hết, trong trời đất này nếu ta không nói, không ai có thể biết ta là ai.”

“Ngươi có thể giấu giếm được người trong thiên hạ, vậy ngươi có thể giấu giếm được thiên đạo không? Nếu như ông trời mà biết ngươi còn sống, vậy tiểu tử ngươi chẳng phải là…”

“Nếu ông trời không buông tha cho ta, ông cho rằng ta có tránh được không?” Ngồi trở lại ghế, Cổ Thanh Phong rót cho mình một chén rượu, đưa tới nói: “Số phận đã định, nếu ông trời không buông tha cho ta, vậy để nó đến đi đánh được thì ta đánh, không thắng được thì ta chạy, chạy không được thì tính sau nó có thể làm gì được ta?”

Thấy Hỏa Đức trầm mặc, Cổ Thanh Phong lại nói: “Không biết là tính tình ngươi đã già rồi hay là như thế, ta thấy trong lòng ngươi ràng buộc ngày càng nhiều, làm gì cũng lo sợ giống như chuyện này của phái Vân Hà, những tài nguyên này đều là do tâm huyết khổ cực của phái Vân Hà các ngươi làm ra, cho nên không muốn tổn hại.”

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngươi là người trong cuộc thì cũng phải rơi vào đó, phái Vân Hà của các ngươi đã thối nát từ lâu rồi, coi như ta giúp ngươi đoạt lại chức trưởng trữ thì đã sao? Phái Vân Hà vốn đã thủng cả trăm ngàn chỗ về lâu về dài, sớm muộn gì cũng diệt vong.

“Điều này…”

Cổ Thanh Phong khiến Hỏa Đức không thể nào phản bác được, không phải ông ta không biết vấn đề này, chỉ là không muốn thừa nhận cũng không muốn chấp nhận.


“Không phá đi thì không xây lại được, phá rồi lập lại đáng giết thì giết, đáng chém thì chém, nên diệt thì diệt chỉ có như vậy phái Vân Hà các ngươi mới có thể truyền thừa được mãi.”

Hỏa Đức bĩu môi nói: “Tiểu tử ngươi có làm đâu mà biết cực khổ, giết hết người rồi lấy ai mà truyền thừa môn phái? Ai chấp trưởng môn phái? Ai phát triển môn phái?”

“Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ta đã đồng ý giúp ngươi nhất định trước khi rời đi sẽ giúp ngươi giải quyết triệt để vấn đề này, để giải trừ nỗi lo hậu họa cho ngươi.”

Bạn bè ở kiếp này của Cổ Thanh Phong không nhiều, hắn luôn cho rằng Hỏa Đức vừa là thầy vừa là bạn hơn nữa Hỏa Đức còn từng là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn cũng nhìn ra phái Vân Hà là sự rằng buộc của Hỏa Đức, chỉ có giúp ông ta giải quyết triệt để chuyện này Hỏa Đức mới có thể thoát ra được, nếu không cả đời này Hỏa Đức sẽ bị phái Vân Hà làm cho mệt chết.

“Ngươi nói thật dễ nghe, đến lúc đó tiểu từ nhà ngươi phủi mông bỏ đi lão tử đến khóc cũng không có nơi mà khóc.”

“Nếu như ông tin ta, ta sẽ giúp ông nếu như ông không tin ta, ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Ngươi…” Hỏa Đức nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong hơi nghi ngờ: “Thật hay giả vậy?”

“Được rồi, coi như ta chưa nói gì?”

“Đừng như vậy chứ tổ tông, tin ngươi cũng được.” Vẻ mặt Hỏa Đức cầu xin hỏi: “Nếu như theo những lời ngươi nói mà làm, vậy chờ đến lúc Kim Đức và Thủy Đức đưa người đến, ngươi giết hết bọn chúng trong một trận được không?”

“Kim Đức và Thủy Đức sao?” Cổ Thanh Phong lắc đầu nói: “Bọn chúng sẽ không đến”

“Tại sao? Sao ngươi biết?”


“Ta tốt xấu gì cũng đã bày ra, Kim Đức và Thủy Đức không phải không có đầu óc, sao lại không biết rõ thân phận của ta trước đây, bọn chúng chắc không manh động đâu.”

Hỏa Đức cần thận nghĩ lại, đối với sự hiểu biết của ông ta về Kim Đức và Thủy Đức, có vẻ đúng như vậy thật. Cho dù là Kim Đức hay Thủy Đức hai người này đều là người cẩn thận, bây giờ lại là thời khắc quan trọng, đột nhiên lại xuất hiện một Cổ Thanh Phong thân phận thần bí thực lực khiến người khiếp sợ, tất nhiên sẽ xáo trộn kế hoạch của hai người họ, nghĩ đến đây dường như Hỏa Đức nghĩ ra điều gì hỏi: “Có phải tiểu tử ngươi đã có kế hoạch kĩ lưỡng từ lâu rồi không? Trên thí luyện hội cố ý khiến bọn họ khiếp sợ.”

Cổ Thanh Phong nhún vai, không trả lời.

“Vậy bước tiếp theo nên làm gì?”

“Nói thừa, nhân cơ hội này nên để cho chưởng môn sư huynh của ông xuất quan, trực tiếp truyền lại chưởng trữ cho ta sau đó ta sẽ giúp ông làm những việc cần làm.”


“Cái này phải đợi đến cuối năm mới được.”

“Sao lại phải đợi đến cuối năm?”

“Cuối năm mới đến kì hạn trăm năm, ba vị sư thúc của phái Vân Hà chúng ta mới xuất quan, chưởng trữ là chuyện lớn như vậy không có sự đồng ý của ba người này thì khó mà làm được, tiểu tử ngươi giết ai cũng được, nhưng không thể giết bọn họ, tốt xấu gì họ cũng là sư thúc của chúng ta… nếu ngươi giết chết họ, vậy chúng ta là cái loại người gì? Khi sư diệt tổ sao? Sẽ bị người ta đâm thọc cho.”

“Ba vị sư thúc của ông sao?” Lông mày Cổ Thanh Phong nhíu lại hỏi: “Ba vị nào?”

“Vân Hà tam lão…”

“Vân Hà tam lão sao? Cổ Thanh Phong cố nghĩ lại, cảm thấy có chút quen tai, nhưng kiểu gì cũng không nhớ ra.”

“Chính là… chính là…” Hỏa Đức có chút khó nói, còn có chút xấu hổ do dự một lát, mới ngại ngùng nói: “Chính là năm đó… ba vị lão gia tử năm đó quỳ gối cầu xin ngươi tha thứ.”

“À?”

Nghe Hỏa Đức nói như vậy, lúc này Cổ Thanh Phong mới có chút ấn tượng cười nói: “Bọn họ còn sống sao?”

“Được tổ tông ngài năm ấy khai ân thủ hạ lưu tình, ba bị lão gia tử mới có thể sống đến bây giờ.”

“Chuyện năm đó… ta nói bọn họ có người sao? Phái Vân Hà các ngươi có ba người, còn có sáu người khác gọi là cái gì nhỉ? Cửu đại tông sư Thanh Dương ba vị sư thúc của ông còn sống, thế sáu người khác đâu đều không vượt qua thọ kiếp thứ nhất sao?”

“Hoàn toàn ngược lại, tất cả đều vượt qua hiện nay ở địa phận Thanh Dương đều có các tiền bối đức cao trọng vọng. Hôm nay chúng ta sẽ đi gặp một trong những vị đó.”

“Ai vậy?”

“Hồng lão gia tử…”

“Hồng lão gia tử nào?”

“Hồng Huyền Chân của năm đó, chính là… năm đó… lão đầu năm đó bị ngươi dọa không kiềm chế được mà đại tiểu tiện ra quần...”


Tôn Thượng - Chương 92: Tâm sự