Tĩnh lặng.
Cả sân lặng ngắt như tờ.
Lúc này, trong sân thí luyện không có người nào nói chuyện cả, tất cả mọi người đang trừng to mắt, hoặc há to miệng hoặc nhíu mày, hoặc là ngẩn người với vẻ không thể tin được hoặc là khiếp sợ rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.
Một mình Hoàng Diệu nhận thua đã làm cho người ta phải kinh ngạc.
Bây giờ ngay cả Lý Thiên Động và Mộ Tử Bạch cũng nhận thua...
Nếu trước đó Hoàng Diệu thua Cổ Thanh Phong, chẳng lẽ Lý Thiên Động, thậm chí là Mộ Tử Bạch cũng thua Cổ Thanh Phong?
Có thể sao?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể!
Dù sao thì mọi người đều hiểu rõ thực lực của ba người họ, mà tên Cổ Thanh Phong kia ngoại trừ có thân thể mạnh mẽ ra thì còn có thứ gì?
Cho dù thân thể của hắn mạnh đến mức có thể đánh bại Lý Thiên Động và Hoàng Diệu, nhưng nếu nói hắn có thể đánh bại Mộ Tử Bạch không có ai sẽ tin tưởng.
Tất cả mọi người đều biết Mộ Tử Bạch có linh căn Thải Sắc, loại linh căn bực này có Thải Linh thủ hộ, người tu hành bình thường, cho dù là người kế thừa chân thân của chân nhân muốn thương tổn hắn cũng cực kỳ khó khăn, huống chi tu vi và tiên nghệ của Mộ Tử Bạch đều thuộc hàng xuất sắc.
Sao hắn có thể đánh bại được.
Nhìn ba người đang quỳ trên mặt đất là Hoàng Diệu, Lý Thiên Động, Mộ Tử Bạch.
Ba người là Thủ tịch của phái Vân Hà.
Giờ phút này lại quỳ trên mặt đất, bị hù dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, thân thể không cầm được mà run rẩy.
Cảnh tượng này quả thực khiến mọi người ở trong sân cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù ba người đã bị đánh bại cũng không nên sợ hãi đến vậy chứ? Vừa nghe được tiếng gầm của Cổ Thanh Phong đã bị hù đến mức quỳ tê liệt trên mặt đất, đây quả thực là...
“Sao hả?”
Cổ Thanh Phong đứng yên lặng trên lôi đài thí luyện, đứng chắp tay vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ nhưng lại có một chút tức giận trầm lắng, giọng nói cũng không còn ôn hòa như trước, đã trở nên sắc bén bá đạo và hung hăng hơn, hắn nhìn chằm chằm vào Phi Tuyết chân nhân rồi quát lên.
“Không tính chuyện của Hoàng Diệu, vậy chuyện của hai người họ có tính không?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng và cao ngạo của Phi Tuyết chân nhân đã luân phiên đổi màu từ xanh sang trắng, sắc mặt của nàng rất khó coi mà Âu Dương Dạ ở bên cạnh nàng lại ngẩn người ra giống như pho tượng, cái miệng nhỏ đã há to giống như không thể tin được.
“Các ngươi...” Đôi mắt lạnh lùng của Cổ Thanh Phong nhìn lướt qua các vị trưởng lão trên đài, chất vấn: “Có ai có ý kiến khác không?”
Ai có ý kiến khác?
Không ai có ý kiến khác cả.
Ba vị Thủ tịch, thậm chí là vị Thủ tịch đứng đầu Mộ Tử Bạch đều bị hắn hù đến mức tê liệt ở đó rồi chủ động nhận thua, còn ai có ý kiến khác nữa chứ?
“Cổ... Cổ Thanh Phong.” Có lẽ là bị tình cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ, giọng nói của Nhân Đức trưởng lão đã trở nên khác thường nói: “Nếu ba người Mộ Tử Bạch đã chủ động nhận thua... theo lý mà nói thì chuyện ngươi được thăng lên làm Thủ tịch không có vấn đề gì cả, chỉ có điều chuyện này quá kỳ quặc rồi các ngươi đã giao thủ lúc nào, lúc giao thủ là tình huống gì, có ngoại lực tác động vào hay không tất cả những điều này chúng ta đều không biết...”
Nhân Đức trưởng lão vừa mới mở miệng, Phi Tuyết chân nhân lập tức nghi ngờ nói: “Chúng ta đều biết nếu thất bại trong việc Trúc Cơ sẽ dẫn đến thân thể dị biến, đương nhiên rất mạnh thế nhưng cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi, nếu nói hắn có thể đánh bại Mộ Tử Bạch, ta là người đầu tiên không tin.”
Quảng Nguyên chân nhân hừ lạnh nói: “Ta cũng không tin, hắn chắc chắn đã dùng pháp bảo gì đó rất lợi hại, hoặc là dùng trận pháp cạm bẫy để hãm hại Mộ Tử Bạch.”
Lý Tử Hoành nói với giọng cứng rắn: “Nếu không có sự tác động của ngoại lực, chỉ bằng hắn mà muốn đánh bại Mộ Tử Bạch? Chuyện này tất nhiên có điều kỳ quặc!”
Ý của đám người Nhân Đức trưởng lão rốt cuộc đã quá rõ ràng, họ đang ám chỉ Cổ Thanh Phong chắc chắn đã nhờ sự tác động của ngoại lực có thể là pháp bảo, có thể là trận pháp cạm bẫy vân vân bằng không thì không thể nào đánh bại Mộ Tử Bạch.
“Cổ Thanh Phong, không phải chúng ta có ý kiến gì với ngươi, thật ra là do chuyện này có quá nhiều điều kỳ quặc, nếu hôm nay lão hủ cho ngươi thăng cấp thành đệ tử Thủ tịch, sợ là không công bằng cũng khiến cho người ta không phục.”
Lời nói vừa dứt, Cổ Thanh Phong đang đứng trên lôi đài thí luyện đột nhiên cười to.
“Ha ha ha ha ha ha...”
“Nhờ vào ngoại lực? Ha ha ha!”
“Pháp bảo lợi hại? Ha ha ha!”
“Trận pháp cạm bẫy? Ha ha ha!”
“Không công bằng? Ha ha ha!”
“Khiến cho người ta không phục? Ha ha ha!”
Tiếng cười của Cổ Thanh Phong rất bừa bãi.
Rất tùy tiện, không chịu gò bó lại mang vẻ rất khinh thường.
Tiếng cười vừa dứt, đôi mắt vốn đang híp mắt cũng dần mở ra khóe miệng hiện lên ý cười, nhìn thoáng qua đám người đang ở trên đài hắn không nói gì hắn lại nhìn về phía chín vị Thủ tịch vẫn còn ở dưới đài, chỉ vào họ bằng một ngón tay nói: “Ngươi là Thủ tịch đúng không, lên đây!”
“Ngươi cũng là Thủ tịch phải không, lên đây!”
“Ngươi! Ngươi! Còn có ngươi nữa! Chín vị Thủ tịch còn lại, lên hết đi.”
Hắn muốn làm gì?
Hắn muốn đấu với chín vị Thủ tịch còn lại trong cùng một lúc ư?
“Sao hả? Cũng không dám?” Biểu cảm trên mặt Cổ Thanh Phong rất hờ hững vừa cởi nút áo ngay cổ áo ra, ánh mắt rơi vào chỗ ba huynh đệ Lý gia rồi rơi vào trên người Lý Tranh nói: “Ta nhớ được ngươi, ngươi là người của Lý gia phải không, lúc trước ngươi nói với Hoàng Diệu là ra tay nhẹ một chút nói vẫn chưa giải quyết ân oán cá nhân với ta, đến đây bây giờ ta cho ngươi cơ hội này.”
“Ngươi!”
Lý Tranh đứng lên, sắc mặt cũng có vẻ hơi kinh hoảng.
Đúng thế.
Kinh hoảng.
Hắn không sợ Cổ Thanh Phong, nhưng không sợ thì không sợ ba người Mộ Tử Bạch, Hoàng Diệu, Lý Thiên Động bị tiếng gầm của Cổ Thanh Phong hù dọa đến mức quỳ xuống tại chỗ, khiến trong lòng hắn không khỏi kiêng kị.
Sau khi cởi nút ngay cổ áo ra hắn lại cuốn tay áo lên rồi mới nhìn Lý Tranh nói: “Sao hả? Không dám sao?”
“Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi?”
Lý Tranh hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh trong lòng lại đang giãy dụa.
Ứng chiến hay là không?
Mộ Tử Bạch quỳ ở đó, khiến hắn không dám ứng chiến.
Nhưng nếu không ứng chiến, mặt mũi của hắn biết để ở đâu?
Hơn nữa Lý Tranh cũng không tin người trước mắt mình có thể đánh bại Mộ Tử Bạch bằng bản lĩnh thật sự.
Hắn suy nghĩ trước sau cắn răng một cái rồi hét lớn: “Trái lại ta muốn xem rốt cuộc là ngươi có bản lĩnh gì!”
Lời nói vừa dứt, Lý Tranh phi thân nhảy lên biết sự quỷ dị của Cổ Thanh Phong nên hắn không dám khinh địch, lúc nhảy lên hắn lập tức sử dụng Thải Linh thủ hộ, ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc quanh người lóe sáng hắn vận chuyển linh lực trong cơ thể, hai tay đột nhiên vung lên các loại ánh sáng rực rỡ mạnh mẽ như dời sông lấp biển vậy.
Đây là võ công Kinh Đào Nộ, mà Kinh Đào Nộ do Lý Tranh đánh ra lại có cảnh giới Thất Cửu hoàn mỹ, ẩn chứa trọn vẹn sáu mươi ba luồng lực của sóng lớn.
Đây là một đòn toàn lực của hắn.
Cổ Thanh Phong không đợi hắn đánh tới đã đạp mạnh một bước, đá một cước qua trúng bịch một tiếng!
Kinh Đào Nộ có cảnh giới Thất Cửu hoàn mỹ của Lý Tranh đã vỡ ngay lập tức, Thải Linh thủ hộ của hắn cũng vỡ theo, Lý Tranh chưa kịp rên một tiếng đã bị hắn đá một cước bay thẳng ra ngoài, lúc rơi xuống mặt đất thì thất khiếu* đã chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
(*thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Một cước.
Chỉ là một cước rất thuần túy, không hề có bất kỳ thứ linh lực nào chỉ đơn giản là công phu ở chân mà thôi.
Lý Tranh dùng toàn lực để thi triển Kinh Đào Nộ đã tan vỡ, Thải Linh thủ hộ tan vỡ thất khiếu của hắn chảy máu, hoàn toàn bị đánh bại, hoàn toàn bất tỉnh.
Im lặng như tờ.
Lại là sự tĩnh lặng như chết.
Cảnh tượng này quá đột ngột, quá điên cuồng quá khó tin.
Không ai nghĩ đến Trúc Cơ cửu trọng, có Thải Linh thủ hộ, Thủ tịch xếp hạng thứ hai cứ như vậy bị Cổ Thanh Phong đá một cước hôn mê ngay tại chỗ ngay cả giãy dụa cũng không kịp.
Nhìn Lý Tranh đang nằm trên mặt đất giống như đã chết, lại nhìn ba người Mộ Tử Bạch, Hoàng Diệu, Lý Thiên Động đang quỳ trên mặt đất.
Giờ phút này rốt cuộc tất cả mọi người cũng hiểu được tại sao ba người bọn họ lại nhận thua tại sao lại sợ hãi như vậy.
Người này quá hung ác, cũng quá hung hãn!
Lực của một cước lại có thể đánh cho Thải Linh thủ hộ lập tức vỡ tung, chuyện này sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy kinh khủng, sao có thể không sợ được chứ?
Cổ Thanh Phong xoay người, nhìn hằm hằm vào các vị trưởng lão trên đài quát.
“Ta có nhờ vào ngoại lực hay không?”
“Ta có nhờ vào pháp bảo lợi hại hay không?”
“Ta có bố trí trận pháp cạm bẫy hay không?”
Cổ Thanh Phong liên tiếp hỏi ba câu, khiến tất cả mọi người trên đài không thể nào phản bác được, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy rất rõ ràng Cổ Thanh Phong không hề nhờ vào bất cứ ngoại lực nào, chẳng những không có bất cứ ngoại lực nào thậm chí ngay cả linh lực hắn cũng không dùng đến.
“Phục chưa? Bây giờ mọi người đã phục chưa?”
Cổ Thanh Phong lại chất vấn thêm một tiếng nữa.
Vẻ mặt của các trưởng lão trên đài đều vô cùng khó coi, bị hỏi đến mức á khẩu không thể trả lời được.
Vẻ mặt của Cổ Thanh Phong lạnh lùng, ánh mắt bá đạo nhìn tất cả trưởng lão đang ở trên đài quát lên: “Từng tên ngồi ở trên đài đều có dáng vẻ của một con chó, chỉ thích chơi trò lục đục với nhau coi ích lợi cá nhân là trên hết, cậy già lên mặt lại cổ hủ ngu muội, bản lĩnh lớn thì không có trái lại tên nào cũng rất thích gây rối!”
“Láo xược!”
“To gan!”
“Kẻ điên! Ngươi đang nói cái gì!”
Trên đài cao, tất cả các trưởng lão đã xấu hổ quá nên giận dữ, ngay cả Nhân Đức trưởng lão cũng tức đến mức cả người đều run rẩy.
“Láo xược? Nếu không phải lão tiểu tử Hỏa Đức kia liên tục căn dặn ta đừng làm loạn, ta đã xử lý đám ranh con các người từ sớm!” Đôi mắt tĩnh lặng u ám của Cổ Thanh Phong chẳng biết từ lúc nào đã biến thành sóng thần cuồn cuộn, chỉ thấy hắn dùng một ngón tay chỉ vào tất cả các trưởng lão trên đài khinh thường quát lên: “Không cần phải chịu đựng nữa, nếu có ai không phục cứ việc xuống đây.”