Trên đài thí luyện, Hoàng Diệu vênh váo hống hách gào lên chuyện trong động phủ đã bị lộ ra, hắn nhất thiết phải biểu hiện thực lực của mình cho tất cả mọi người nhìn thấy để lấy lại danh dự, chỉ là hắn đứng trên đài kêu gào thế nhưng hồi lâu vẫn chưa thấy bóng dáng của Cổ Thanh Phong.
Các đệ tử tụ tập trong sân thí luyện cũng nghị luận ầm ĩ, cảm thấy chắc chắn Cổ Thanh Phong đã sợ hãi không dám đến trong lúc mọi người ở đây nghị luận, cũng không biết có ai đã hô lên một câu.
“Nhìn kìa, Cổ Thanh Phong đến rồi!”
Đám người nhìn xung quanh, chỉ thấy có hai người đang đi về phía lôi đài thí luyện.
Một người là tên mập lùn tai to mặt lớn, tất cả mọi người đều biết chính là nội môn chấp sự Phí Khuê.
Một người khác thì có vẻ chừng hai mươi tuổi, dáng người thẳng tắp mặc một bộ áo trắng, không có sự phấn chấn của người trẻ tuổi chỉ có dáng vẻ tĩnh lặng của người đến tuổi xế chiều, hắn từ từ bước đến, vẻ mặt bình tĩnh lông mày hơi nhíu, đôi mắt đã híp lại hắn nhìn đám người có vẻ rất bất đắc dĩ.
Ngoài Cổ Thanh Phong thì còn ai vào đây nữa.
Khi hắn xuất hiện, ánh mắt của mọi người không hề ngoại lệ mà bao phủ trên người hắn đủ loại ánh mắt, có xem kịch vui, có xem thường, có tức giận, có khó chịu, có lo lắng và còn có khiếp sợ.
Xem kịch vui đương nhiên là đa số đệ tử trong sân.
Xem thường đương nhiên là Phi Tuyết chân nhân, Đàm Tư Như.
Tức giận là đám người Lý Sâm, Lý Xán, Vân Hồng, Diệp Hủy, bọn họ đều bị Cổ Thanh Phong đánh bại, vẫn luôn ghi hận ở trong lòng giờ phút này thấy được Cổ Thanh Phong, đương nhiên là hận đến mức ngứa răng.
“Tam ca, hắn chính là Cổ Thanh Phong!”
Lý Sâm nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong, ước gì có thể tiến lên chém tên cướp mất người mình yêu, lại khiến mình mất mặt thành từng mảnh.
“Nhìn dáng vẻ của hắn thì không có chỗ nào đặc biệt cả.” Sắc mặt của Lý Tranh âm u, đôi mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh Phong nói: “Chỉ có điều, nếu đã dám đối nghịch với Lý gia của chúng ta, ta sẽ để hắn phải trả giá đắt.”
Trên đài cao, ngoại môn trưởng lão Lý Tử Hành, thậm chí là Quảng Nguyên chân nhân cũng mang vẻ mặt khó chịu nhìn Cổ Thanh Phong, lần trước Lý Sâm bị đánh hai người đến vườn Linh Ẩn tìm Cổ Thanh Phong tính sổ, ai ngờ lại bị Hỏa Đức hung hăng mắng một trận vậy nên bọn họ đã khó chịu với Cổ Thanh Phong từ sớm.
“Nếu lão phu nhớ không lầm, hắn là người có thân thể dị biến khi thất bại trong việc Trúc Cơ đúng không? Tại sao lại đến tranh đoạt vị trí Thủ tịch?” Mộc Đức trưởng lão vẫn còn nhớ rõ ràng, hơn một tháng trước Viêm Dương Hỏa Liệt Điểu bỗng dưng lao ra ngoài, vốn hắn còn tưởng là sẽ tìm được một đệ tử thiên tài có Hỏa Linh Căn, không nghĩ đến lại là một người Trúc Cơ phế thể.
Nhân Đức trưởng lão đáp lại: “Sư đệ có điều không biết, mặc dù người này đã thất bại trong việc Trúc Cơ, thế nhưng ngộ tính lại rất cao lúc khảo hạch đã tu luyện Viêm Lôi thuật đến đại viên mãn.”
“Thì ra là thế...” Mộc Đức trưởng lão hơi lắc đầu nói: “Đúng là đáng tiếc.”
Chỉ là trong sân không có ai chú ý đến khi Cổ Thanh Phong xuất hiện, có ba người lại mang sắc mặt vô cùng khó coi biểu cảm vô cùng khiếp sợ, cứ như đã nhìn thấy quỷ thần vậy.
Ba người này chính là Mộ Tử Bạch, Lý Thiên Động, còn có Hoàng Diệu đang đứng trên lôi đài thí luyện nữa.
Chuyện xảy ra trong động phủ vào một tháng trước, trong ba người chưa có ai dám quên cả đến nay vẫn còn nhớ rõ ràng, ngoài sự tức giận thì ba người còn sợ hãi nhiều hơn, vô cùng sợ hãi vị nam tử thần bí kia, không bao giờ quên được sự hung tàn của người nọ.
Sau khi ba người trở về, dự định bế quan tu luyện đợi đến lúc tu vi tăng lên, lại đi tìm người kia để tính sổ.
Nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ đến người kia lại là đệ tử phái Vân Hà, hơn nữa... hơn nữa còn muốn tham gia tranh đoạt vị trí Thủ tịch của mười hai viện vào hôm nay.
Lúc ba người vừa nhìn thấy Cổ Thanh Phong, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ nhất là Hoàng Diệu, người đang đứng trên lôi đài thí luyện, khi Cổ Thanh Phong càng lúc càng đến gần lôi đài thí luyện, hơi thở của hắn càng lúc càng trở nên nặng nề phảng phất không khí trong giờ phút này cũng theo đó mà đọng lại, trong đầu hắn chỉ còn lại tiếng bước chân của Cổ Thanh Phong.
Trên đài Nhân Đức trưởng lão tuyên bố bắt đầu khiêu chiến.
“Hoàng Diệu, ngươi đừng có ra tay quá nặng ta và hắn vẫn còn ân oán cá nhân chưa được giải quyết.”
Lý Tranh đứng lên, thản nhiên nói một câu.
Tất cả mọi người đều biết ân oán cá nhân trong miệng Lý Tranh là chuyện trước kia Cổ Thanh Phong đả thương Lý Sâm, Lý Xán, hiển nhiên hắn ta không hy vọng Hoàng Diệu đánh Cổ Thanh Phong thành tàn phế.
“Ơ kìa ơ kìa, sư muội xem ra người trong lòng của ngươi rất được hoan nghênh đó.” Đàm Tư Như cười nhạo nói: “Xem ra, hôm nay người trong lòng của ngươi có thể sống sót hay không cũng là cả một cái vấn đề đó... Ha ha...”
Âu Dương Dạ trừng mắt nhìn nàng một cái, trong lòng vô cùng bực bội hơn nữa lại mang theo sự lo lắng nhìn sang đó.
Nàng ở đây lo lắng nhìn, đám đệ tử ở trong sân cũng đang mong đợi đều muốn nhìn xem rốt cuộc tên họ Cổ này có tư cách gì mà ngông cuồng, dám nói trong lúc ghi tên là mình có thể quật ngã mười hai vị Thủ tịch trong nháy mắt.
Chỉ là đợi một hồi, lại chậm chạp không thấy Hoàng Diệu ra tay.
Không chỉ có đám đệ tử trong sân thí luyện trở nên nóng nảy, ngay cả các vị trưởng lão trên đài cũng trở nên không kiên nhẫn.
“Khiêu chiến đã bắt đầu, Hoàng Diệu ngươi còn ngẩn người ra làm gì vậy.” Quảng Nguyên chân nhân thúc giục.
“Hoàng Diệu, ra tay.” Lý Tử Hành cũng khiển trách một câu.
Tất cả các trưởng lão đều thúc giục Hoàng Diệu vẫn không ra tay.
Hơn nữa dáng vẻ của hắn giống như... giống như rất kỳ lạ.
Lúc trước Hoàng Diệu mang khí thế khinh người bực nào, thế mà giờ đây lại ngẩn người khuôn mặt trở nên trắng bệch, cái trán đầy mồ hôi đôi mắt trừng to, vô cùng hoảng sợ nhìn sang.
Đúng!
Hoảng sợ.
Hoàng Diệu đang sợ hãi ư?
Tại sao có thể như vậy được?
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được, không rõ vì sao lúc nãy Hoàng Diệu vẫn còn ngông cuồng ngạo mạn lại trở nên sợ hãi như vậy? Sợ hãi đến mức ngay cả quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh, sợ hãi đến mức ngay cả đứng cũng không vững hai chân mất tự nhiên mà run rẩy.
Trông thấy tình cảnh này, tất cả các trưởng lão trên đài đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều mắt to trừng mắt nhỏ mặt mũi tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Hoàng Diệu, ngươi đang sợ cái gì hả?” Phi Tuyết chân nhân nhíu mày khiển trách: “Tại sao không ra tay!”
Ra tay?
Hoàng Diệu không dám.
Quả thực không dám.
Hơn một tháng trước lúc ở trong động phủ, hắn tận mắt nhìn thấy Cổ Thanh Phong dùng một cước đá vỡ Thải Linh thủ hộ của Mộ Tử Bạch, sao hắn còn dám ra tay chứ trong đầu đều là chuyện xảy ra ở động phủ, nhất là lúc đối diện với Cổ Thanh Phong ở đây, không biết vì sao hắn bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh, giống như... giống như đột nhiên rơi vào vực sâu vô tận linh hồn không nhịn được mà run rẩy.
Đối diện, Cổ Thanh Phong cũng không nói gì, cứ yên lặng đứng đấy hơi nhíu mày, híp mắt lại rồi nhìn Hoàng Diệu lắc đầu nói một câu: “Được, ngươi tự nhận thua rồi đi xuống đi.”
Nghe thấy câu nói của hắn, tất cả mọi người trong sân đều phản ứng không kịp.
Cái gì gọi là ngươi tự nhận thua rồi đi xuống đi?
Tên Cổ Thanh Phong này quá ngông cuồng rồi.
Khi tất cả mọi người cảm thấy tình cảnh này hơi kỳ quái, chuyện làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra.
Hoàng Diệu giống như đã đưa ra một quyết định gian nan, hắn hít sâu một hơi há mồm muốn nói lại thôi, sau đó lại mở miệng run rẩy nói: “Ta... Ta nhận thua.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều ồ lên!
Không ai biết tại sao Hoàng Diệu lại sợ hãi như thế, càng không biết vì sao hắn lại đột nhiên nhận thua.
Chuyện này thực sự quá kỳ quái, quá khó tin.
Dù sao thì Hoàng Diệu ngươi cũng là một vị Thủ tịch trong mười hai viện, tại sao chưa đánh đã trực tiếp nhận thua?
Tên Cổ Thanh Phong này chỉ mạnh về thân thể, còn tu luyện Viêm Lôi thuật đến mức đại viên mãn đánh bại được Lý Xán xếp hạng hai mươi ba mà thôi.
Nhưng thế thì sao chứ?
Hoàng Diệu ngươi có tu vi Trúc Cơ lục trọng, trình độ võ công lại cao như vậy tay trái bôn lôi tay phải hắc sát, một người đệ tử Trúc Cơ ngũ trọng ở trận trước đã bị ngươi áp đảo, tại sao mới đổi thành Cổ Thanh Phong, ngươi lại sợ hãi đến mức này? Đánh cũng không chịu đánh mà trực tiếp nhận thua?
Có lẽ là tình cảnh này làm cho người quá giật mình, giật mình đến mức Nhân Đức trưởng lão cũng không thể tin được hỏi: “Hoàng Diệu! Ngươi... Ngươi nhận thua?”